81 Chương 80
Không khí trong Nhị vương phủ cùng Ngũ vương phủ giống như đang đóng băng ngàn dặm. Sắc mặt Nhị vương gia nặng nề, mười ngày nửa tháng đóng cửa ở trong phòng không ra ngoài.
82 Chương 81
Hoàng cung Hách Liên quốc, Ngự thư phòng. . .
“Nhị đệ, Tam đệ, đối với tin đồn gần đây ở trong thành, mọi người tính sao đây?” Hách Liên Minh Thiên chơi đùa với cái nắp chén trà, thanh âm trêu chọc hỏi.
83 Chương 82
Đang đêm, hai bóng người vượt qua tường bao tiến vào trong phủ Hạ gia,. Vừa nhảy vào trong, đã có hai cái bóng cùng vọt đến trước mặt hai người.
84 Chương 83
Trong Hạ phủ người qua lại thật bận rộn, hối hả. Nguyên nhân là vì Đại tiểu thư của họ bị thương. Trên người Tiểu Khuynh những vết rạch lớn nhỏ đều có, Tiểu Tuyết đuổi hết người trong phòng ra ngoài, sau đó bắt đầu giúp Tiểu Khuynh chữa thương.
85 Chương 84
“Tiểu Khuynh! Tiểu Khuynh!” Tiểu Tuyết lo lắng vỗ vỗ mặt nàng. Nàng sốt ruột chờ đến hết đêm qua, sáng nay nghe tin đại quân đã trở về, liền vội vàng cùng Ảnh Sát chạy lên núi tìm Tiểu Khuynh.
86 Chương 85
Sáng sớm đoàn người Hạ gia lại lên đường. Hướng Ân Nhu tiếp tục ngồi cùng xe với các nàng. Nhìn sắc mặt nàng ta có phần tái nhợt, Tiểu Khuynh mỉm cười hỏi:
“Hướng cô nương tối qua ngủ không ngon sao? Nhìn sắc mặt cô nương có vẻ không tốt lắm?”
Hướng Ân Nhu tươi cười có phần không thoải mái, gượng gạo đáp:
“Đa tạ tiểu thư quan tâm, tối qua ta ngủ rất ngon!”
Tiểu Khuynh không tiếp tục nhìn nàng ta nữa, lại dời chú ý đến bàn cờ của mình.
87 Chương 86
Tiểu Khuynh im lặng bị người kéo đi, nàng có nghe tiếng đao kiếm vọng lại ở đằng sau, nhưng cũng không để tâm lắm. Nàng biết Hách Liên Phách Thiên sẽ không hại đến Đông Mai, cùng lắm là tìm một người tới giữ chân nha đầu ấy thôi.
88 Chương 87
“Ui, ui, mệt chết mất!” Tiểu Tuyết duỗi mạnh cánh tay bước xuống xe, Thu Cúc đi lên đỡ nàng, ở nơi không ai thấy thần sắc nàng có chút quẫn bách.
89 Chương 88
“A, Tiểu Khuynh ngươi tỉnh rồi à?” Tiểu Tuyết đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một chén thuốc còn bốc khói nghi ngút. Nàng nhìn Tiểu Khuynh đang an tĩnh ngồi trên giường đọc sách, cố gắng ngăn một nỗi buồn phiền đang dâng lên trong ngực, mỉm cười thật tự nhiên hỏi.
90 Chương 89
Do ngày hôm qua tâm trạng không tốt, Tiểu Vân về đến phòng là lăn ra ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. Thức dậy, tâm tình xám xịt, đầu đau, mắt đau, thân thể cũng nhức mỏi.
91 Chương 90
“Ngươi là ai?” Tiểu Khuynh mở mắt, trước mắt là một vùng tối âm u mù mịt. Nàng cúi xuống nhìn bản thân mình. Di, như thế nào chân tay nàng lại bé như vậy? Trước mắt cảnh tượng tối tăm chợt biến mất, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, trong không gian vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ.
92 Chương 91
Buổi sáng trời trong, thời tiết mát mẻ dễ chịu, Tiểu Khuynh kêu Đông Mai kê một chiếc giường trúc ở ngoài sân để nàng nằm thư giãn. Đã lâu không ra ngoài, không khí trong lành khiến Tiểu Khuynh vô cùng thoải mái.
93 Chương 92
Hách Liên Vân Thiên chờ ở đại sảnh Hạ phủ hết nửa ngày mà không gặp được người muốn gặp, tâm trạng hắn vô cùng không tốt. Mang theo tâm tình bực bội khó chịu rời khỏi Hạ phủ, hắn cùng hai người bằng hữu chí thân là Âu Dương Minh Triệt và Ngô Thừa Ngạn chạy đến tửu lâu uống rượu.
94 Chương 93
Hội chợ ở cổ đại cũng tương đối náo nhiệt. Dọc theo một con đường lớn, từ đầu bên này nhìn thẳng tắp xuống tận cuối đường bên kia, hàng quán bày ra la liệt.
95 Chương 94
Trong một căn phòng sang trọng nằm ở lầu hai Nhạc Tân Lâu, có hai nam tử đang cùng ngồi đối ẩm. Nam nhân ngồi bên trái có ngũ quan sắc bén, pha lẫn trong đó là một vẻ yêu nghiệt được phô bày một cách tinh tế.
96 Chương 95
"Tiểu Cẩn. . . Tiểu Cẩn. . . " Tiểu Vân vừa gọi vừa vươn tay xua xua trước mặt Tiểu Cẩn. Kì lạ, người này đang nghĩ gì mà ngồi ngơ ngẩn thế nhỉ? Từ sau hôm nàng đánh đàn ở trên phố đó, Tiểu Cẩn càng lúc càng trở nên lạ lùng.
97 Chương 96
Nửa canh giờ sau. . .
Trước cửa đại điện mở rộng, vài đạo thân ảnh nhanh chóng tiến vào. Đám người Tiểu Cẩn đi thẳng đến giữa đại điện, cách đám người Bách đảo một khoảng liền cúi người hành lễ.
98 Chương 97
Kết thúc một điệu nhảy, đám người Tiểu Khuynh cúi chào xong liền lui xuống. Trong điện tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, ngay cả đám người Bách đảo cũng không nhịn được mà phải nhìn các nàng bằng con mắt khác.