21 Chương 19: Thì ra là cố nhân!Dùng xong bữa cơm sáng, Lam Tuyết túm lấy Phong Nhi ra phố đi dạo. Hai bên đường buôn bán tấp nập, kẻ đến người đi qua qua lại lại.
22 Chương 20:Tẩy trần!Đêm tĩnh lặng như nước, mặc dù là ngày đông nhưng không khí vẫn không qúa lạnh. Trăng rằm soi sáng con đường, người người nhà nhà ai nấy đều quây quần cười vui, nụ cười cùng với những ngôi sao sáng hợp lại thành một bức tranh mùa đông vô cùng độc đáo.
23 Chương 21:Chúng ta thực sự đến âm phủ sao?Minh Nguyệt một đêm không trở về khiến Lạc Vân sơn trang náo loạn cả lên, đến khi Tiểu Đào đưa nàng trở về thì càng chuyện càng thêm rối.
24 Chương 22:'Mỹ nam ôm nhau'. Trong bóng tối u ám của Địa phủ, hiện ra một tòa điện thờ cao sừng sững, bốn chữ “U Minh Địa Phủ” có vẻ cực kì u ám. Bên trong U Minh điện, Diêm Vương ngồi một tay chống cằm ngáy o o mà ngủ.
25 PHIÊN NGOẠI 1. 3: XÍCH LIÊN VÀ PHONG NHI. Cơn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khóm hoa nhỏ trước sân. Nắng sớm lăn tăn soi chiếu trên mặt hồ lấp lánh.
26 Chương 23:Giáng Đào?Khi Bạch Dạ cùng Lam Tuyết trở lại thì mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, ánh chiều tà kéo dài hai chiếc bóng song song đang tiến vào Lạc Vân sơn trang.
27 Chương 24:Cảm giác ôm mỹ nhân thế nào?"Vật nhỏ?"-Âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo như chuông bạc. Nhưng với Lam Tuyết chính là tiếng quỷ gọi hồn khiến da đầu nàng tê dại.
28 Chương 25:Không thể đổi!"Xem trộm như vậy rất vui?"-Bạch Dạ liếc nhìn Giáng Đào đứng nép bên cây cột lớn. Ánh mắt sắc bén như dao tựa hồ có thể xuyên qua vài lỗ trên người nàng ta.
29 Chương 26:Cắn yêu!Khi Bạch Dạ từ Dị Nhai chi cảnh trở về thì trời đã hừng sáng. Lạc Vân sơn trang bắt đầu một ngày nữa với nhịp điệu tất bật của gia nhân.
30 Chương 27:Người sai chính là ngươi!Con đường đến tinh linh tộc phải đi qua một sơn động tối om, ẩm ướt trông có chút lạnh lẽo u ám như con đường xuống Âm phủ.
31 Chương 29:Đồ ngốc. . . . quên ta đi. . . . Bầu trời đêm cô tịch như một dãy lụa màu đen huyền bao lấy mọi thứ, trong cái ánh sáng le lói của những ngọn đèn yếu ớt những bông tuyết trắng muốt lặng lẽ rơi xuống.
32 Chương 30:Bạch Dạ có âm mưu!Chiếc xe ngựa hoa lệ lăn bánh rời khỏi Lạc Vân sơn trang trong màn tuyết trắng xóa. Minh Tịnh cùng Minh Nguyệt đứng đó dõi theo cho đến khi chiếc xe ngựa đi khuất bóng.
33 Chương 31: Ngươi là vì thích ta?"Giáng Đào! Tỉnh, tỉnh! Chúng ta đến tinh linh tộc rồi!"-Âm thanh của nữ nhân ôn nhu như nước truyền đến lay tỉnh Giáng Đào tỉnh dậy.
34 Chương 32:Nhất định phải nhịn a!Liên Viên là một tòa lầu các được xây dựng giữa một hồ sen vô cùng lớn, ngói lợp dùng làm bằng ngọc lưu ly, toàn bộ kiến trúc đều xây dựng bằng ngọc thạch.
35 Chương 33:Cầu hòa. Đêm, trăng thanh gió mát. Trời trong sao sáng. Cảnh quang mỹ lệ như tranh. Một chén rượu ngon cùng tri kỷ. Quả là thế gian không còn gì tốt hơn.
36 Chương 34:Bị lừa. Hương khói mờ ảo lượn lờ lưu chuyển hòa cùng mùi vị ái muội ngọt ngào bao kín không gian nhỏ bé. Rèm lụa thêu hoa mỏng như sa vẫn chưa được vén lên, mơ hồ nhìn thấy ai thân ảnh tuyết trắng bên trong.
37 Chương 35:Cầu hôn. 'Két----" Cánh cửa khẽ mở ra từng chút một. Phong Nhi vốn đang học đàn đột nhiên quay phắt qua. Giáng Đào dừng lại động tác cắn hạt dưa liếc mắt về phiá kia.
38 Chương 36:Ngắm hồng mai. Lần đầu tiên Phong Nhi nhìn Lam Tuyết mặc nữ trang thì ngạc nhiên đến líu lưỡi. -"L. . . . Lam Tuyết ca. . . . ách. . . Lam Tuyết tỷ.
39 Chương 37. 1:Ngày xửa ngày xưa có Hồ Ly nhỏ. . . . ~Tuyết tan thành nước từng giọt từng giọt trong vắt như pha lê thay nhau tí tách rơi xuống, một số khác động lại trên những cánh hồng mai đỏ thắm.
40 Chương 37. 2: Trong ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sớm mai, yêu nghiệt tựa nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, một tay chống má, tay còn lại cầm một quyển sách.