21 “Từ lúc Tần bá mẫu qua đời ta còn chưa nhìn thấy muội đâu, không biết đám A Lan như thế nào rồi ? Chắc hẳn lớn lên không ít. ” Lâm An Tử dịu dàng cười, ngón tay đưa lên vuốt sợi tóc mai tạo bộ dáng uyển chuyển, đằm thắm.
22 "Ai ui. . . ta còn tưởng ai, không phải chỉ là một kẻ không cha không nương thôi sao ? Ngươi ở đây nháo cái gì ?" Đại phu lang nhà Lưu Tự giật mình, nháy mắt liền cười nhạo.
23 Tần Mạch cắn cắn môi, hơi thẹn thùng cuối cùng vẫn là nói thật : " Tính tính hắn tuy có chút lạnh nhạt nhưng tâm tính không sai, rất tốt. Ừm. . . thêu thùa, nấu ăn đều tốt.
24 Ngày hai mươi ba tháng là ngày kinh trập, theo tục lệ nơi này mỗi nhà đều phải treo một khung điền trúc trước cửa ngụ ý đón ngày mùa mới thịnh vượng, sau đó bữa trưa sẽ ăn bánh chẻo.
25 Lâm bá mẫu nói : " Hiện tại bá mẫu gặp chuyện khó xử ngươi có thể giúp bá mẫu hay không ? Bá mẫu không ép ngươi, chỉ cần ngươi suy nghĩ thật kỹ là được.
26 Tần Lan kinh ngạc : " Tỷ thật sự sẽ thú Vĩnh An ca ca sao ?" Ngữ điệu có chút khó tin, trước kia cho dù mẫu thân không thích tỷ tỷ đều lén lút đi tìm gặp Lưu Tử Hỏa hiện tại làm sao có thể muốn thú Vĩnh An ca ca !
Tần Mạch nhìn ba tiểu đệ đều mở to đôi mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, nhún nhún vai nói : " Lời tỷ nói khó tin vậy à ? Sau khi qua tang kỳ của mẫu thân Vĩnh An ca ca sẽ gả cho tỷ, chuyện này Lâm bá mẫu và Lâm thúc thúc đã đồng ý cả rồi.
27 Ăn trưa xong, Lâm Vĩnh An đem hộp cơm trở về nhà, Thê phu Lâm thị và Tần Mạch ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc, đợi nắng bớt gắt liền tiếp tục xuống ruộng.
28 Ăn trưa xong, Lâm Vĩnh An đem hộp cơm trở về nhà, Thê phu Lâm thị và Tần Mạch ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc, đợi nắng bớt gắt liền tiếp tục xuống ruộng.
29 Liễu Hàm Tịnh mỉm cười : " Đây chỉ là lễ vật thông thường của Liễu gia, Tần cô nương không cần câu nệ. "
Tần Mạch thoáng nhìn qua hai hộp điểm tâm, nghĩ nghĩ một chút cũng không có từ chối nữa.
30 Tần Mạch "a" một tiếng, nghĩ nghĩ rồi đáp ứng : " Được, không biết bao giờ thì công tử lấy ?" Lúc này đang nông nhàn, thêu thùa vừa vặn có thể dạy cho Tần Lan và Tần Ngọc.
31 Tần Lan ở trong nhà nghe vậy thì xấu hổ, đỏ mặt một trận chỉ có thể giả vờ không nghe thấy tiếp tục cúi đầu tập thêu.
Tần Mạch không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng thẹn thùng của tiểu đệ, trong lòng âm thầm cười trộm, nhanh chóng xách hai con cá trích đi về hướng phòng bếp.