41 Chap 41 :
Sau phút dầm mưa , trên đường Tác giả nó được gã có cái tên quái đản Cổ Huyết cõng trên lưng.
Cảm giác nằm tựa vào tấm lưng rắn chắc nhưng ấm áp lạ thường ấy ôi dễ chịu làm sao , thậm chí êm ái tới mức nó ngủ quên lúc nào không hay.
42 Chap 42 :
Mọi chuyện thường bắt đầu vào sáng sớm.
Chú Bình , chủ tiệm cà phê nhỏ chăm chỉ xay những hạt cà phê. Mùi thơm nức mũi hóa thành làn gió thoang thoảng bay vào khe cửa len lỏi tỏa hương khắp căn phòng nhỏ tác giả đương nằm nghiêng bên trái nhắm nghiền mắt ngủ mê.
43 Chap 43 :
Tình hình càng lúc càng tồi tệ.
Mạc Hiểu Tinh trên đường đi hẹn hò cô nào hay biết có người con trai ngấm ngầm theo dõi mình.
Tại nhà hàng mang phong cách cổ điển kiểu tây.
44 Chap 44 :
Vào một buổi sáng đẹp trời , áng mây trong vắt , gió nhẹ nhàng rì rào luồng qua ô cửa sổ. Có bóng người rón rén đột nhập vào phòng ngủ của Tác giả Lâm Tử , người con gái đầu trộm đuôi cướp ấy không ai xa lạ đích thực là nữ chính Mạc Hiểu Tinh.
45 Chap 45 :
Buổi chiều hôm nay , Trịnh Thế Kiệt bỗng nhiên tốt bụng đột xuất mời tất cả bạn bè của Mạc Hiểu Tinh bao gồm Du Vỹ Tường đi thưởng ngoạn du thuyền.
46 Chap 46 :
Du Vỹ Tường đứng phắt dậy từng bước theo nó tìm Mạc Hiểu Tinh.
Cô đang ngồi trầm ngâm , sau lưng Vỹ Tường đã đứng đó tự lúc nào.
Vỹ Tường từ từ tiến lại gần nét mặt tỏ vẻ ân hận mở miệng :
" Xin lỗi ! Lỗi do anh không biết tiết chế mình, anh biết lỗi rồi !"
Hiểu Tinh mặt phờ phạc xoay người lại nói : " Biết thì tốt , sau này đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa !"
" Được rồi , tốt rồi hai người ở đây tự do tâm tình đi tớ có chút chuyện cần làm , gặp nhau nha ! "_ Lâm Tử nhẹ nhõm rời đi.
47 Chap 47 :
Ngày qua ngày , Lâm Tử ban ngày ăn không ngon buổi tối ngủ không yên. Vì cớ làm sao thời gian lại không tha cho nó.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi ấy vậy mà chưa tìm ra phương án nào hữu hiệu , cuối cùng đã nghĩ thông.
48 Chap 48 :
Chỉ còn một ngày duy nhất nữa thôi tác giả buộc phải chia xa thế giới ảo này.
Hôm nay , nó quyết định tập hợp những nhân vật chủ chốt trong cốt truyện lại.
49 Chap 49 :
Suốt đêm qua , nó thao thức trắng đêm vật lộn với viết phần kết của cốt truyện. Ngừng bút , nó chợp mắt miên man suy nghĩ : " Liệu ngày mai sẽ như thế nào ? "
Đồ đạc trong phòng , Lâm Tử nó đã sắp xếp gọn gàng ngăn nắp , không cần biết ra sao bây giờ nó phải ngủ thật ngon mới đủ sức chinh chiến.
50 Chap 50 :
Người ta nói nhân duyên do trời ban nhưng , đối riêng với truyện này mà nói thì đúng hơn là do tác giả một tay định đoạt.
Từ dạo ấy trở đi , cái tên Lâm Tử đã nhạt phai theo năm tháng dần dần trôi vào quên lãng.