41 Sáng sớm,ba người Trương Lam Nguyệt đã tạm biệt Triệu Nhược Phong,men theo đường mòn rời khỏi núi. Bên dưới chân núi,có một thị trấn nhỏ gọi là trấn Thanh Hoa,ở đây có thể mượn được ngựa.
42 Chẳng mấy chốc,ba người Trương Lam Nguyệt đã trở về kinh thành Thiêng Tang quốc,điểm xuất phát của tất cả. Trương Lam Nguyệt xuống ngựa,dắt ngựa tiến hướng Hương Cư lâu.
43 Cũng vào lúc đó,từ Hương Cư lâu có hai nữ tử đang tiến về phía Liễu phủ. Người đi trước bộ dạng cao ngạo lạnh lùng,lam y tuyệt đẹp nhẹ bay trong gió,mặt che bởi mu sa trắng làm người ta không khỏi tò mò về dung nhan của nàng.
44 Đại sảnh vốn đang nháo loạn sau câu nói của cái kia nam nhân liền im bật,Thượng Quan Lâm Vân mồ hôi bắt đầu trên trán tuôn xuống,giãy nảy:"Ngươi,vô sỉ nam nhân,mau buông tay.
45 Cái xa lạ nam nhân dẫn Thượng Quan Lâm Vân ra khỏi cửa Liễu phủ,lên chiếc xe ngựa đa chuẩn bị sẵn,xong liền bộ mặt uỷ khuất cũng biến mất,lạnh lùng hừ hừ mấy cái.
46 Huyên Huyên yên lặng nhìn nàng,trong lòng thầm thở dài một tiếng. Đôi khi,chết là một sự giải thoát,vậy sao,tỉ tỉ không tự giải thoát cho mình. Chợt,nàng phát hiện ra mình lỡ nghĩ lung tung,lắc lắc cái đầu quên đi chuyện vừa rồi,liền trở về phòng.
47 Thượng Quan Lâm Thiên nghe nói xong liền ngước mặt lên trời,thét những tiếng kinh thiên động địa:"PHẢI NGƯỜI ĐÁNG LẼ PHẢI LÀ TRƯƠNG LAM NGUYỆT. TÊN NGƯƠI ĐÁNG LẼ PHẢI LÀ TRƯƠNG LAM NGUYỆT"Trương Lam Nguyệt mím môi cười,kiếm chuyển hướng sang Thượng Quan Lâm Thiên:"Vậy,lão chính là người giết phụ thân ta,đốt nhà ta,bắt cóp mẫu thân ta,giày vò ta suốt 14 năm liền?""Đúng,đúng là ta làm thế.
48 Tuyệt Vọng cốc là một địa phương khá nổi tiếng sở tại Bắc Cung quốc,bởi lẽ nó nằm sát núi Thanh Phong-ranh giới ngăn cách của hai đế quốc Thiên Tang và Bắc Cung.
49 "Đại hiệp,ngươi ổn?"Hoàng Phủ Thành lấy hết sức bình sinh,hướng về phía Trương Lam Nguyệt. Nàng lắc đầu,đại biểu cho viếc mình không sao,ôm cánh tay trái mang một vết chém dài,thở dốc.
50 Hoàng Phủ Thành mặt đơ ngay tại chỗ. Trương Lam Nguyệt lại là mặt trắng vô cùng đặc sắc,sau đó chuyển sang xanh,cuối cùng là đen xì như đít nồi. Không chút do dự,Trương Lam Nguyệt liền hất Hoàng Phủ Thành ra,nổi giận:"Ngươi làm cái gì thế hả?"Hoàng Phủ Thành lúc này mới khôi phục tinh thần,run run hướng tay về phía đó:"Cô nương,à đại hiệp,à không nữ hiệp,ở đó có rắn,hổ mang"Trương Lam Nguyệt liếc xéo Hoàng Phủ Thành,ống tay áo vừa phất lên,liền một tiếng ám kí xé gió.
51 Hoàng Phủ Thành mặt đơ ngay tại chỗ. Trương Lam Nguyệt lại là mặt trắng vô cùng đặc sắc,sau đó chuyển sang xanh,cuối cùng là đen xì như đít nồi. Không chút do dự,Trương Lam Nguyệt liền hất Hoàng Phủ Thành ra,nổi giận:"Ngươi làm cái gì thế hả?"Hoàng Phủ Thành lúc này mới khôi phục tinh thần,run run hướng tay về phía đó:"Cô nương,à đại hiệp,à không nữ hiệp,ở đó có rắn,hổ mang"Trương Lam Nguyệt liếc xéo Hoàng Phủ Thành,ống tay áo vừa phất lên,liền một tiếng ám kí xé gió.
52 Thanh Phong là một ngọn núi lớn thuộc lãnh thổ Bắc Cung quốc và nằm ngay sát Tuyệt Vọng cốc. Nơi đây cũng là địa bàn của Thanh Phong phái và là nơi mà Thanh Phong sư tổ phái ẩn cư.
53 Trụ sở chính của Huyêt Vụ các-các vụ Độc Cô Thiên Sát"Các chủ"Độc Cô Thiên Sát vừa trở về từ núi Thanh Phong,lập tức nô bộc xuất hiện. Hắn không nói gì,đưa kiếm cho nô bộc kia rồi đi một mạch vào trong.
54 Canh Tí,Thiên Tang quốc kinh thành,tất cả mọi thứ chìm trong bóng tối và tĩnh lặng. Chỉ riêng phòng trọ cuối lầu hai Hương Cư lâu,vẫn còn sáng đèn. Bên trong phòng,hai nữ tử đang ngồi im bất động,nhìn đối phương không chớp mắt.
55 Diệp Từ sinh ra trong một gia đình võ. Phụ thân-một quan võ nhị phẩm họ Lục nàng trong một lần uống rượu say mà nhầm lẫn mẫu thân nàng với một tiểu thiếp ông ta sủng ái,kết quả là sinh ra nàng.
56 Sau một đêm nghỉ ngơi,rốt cuộc Âu Dương Lăng Hiên cũng dẫn Hoàng Phủ Thành và Trương Lam Nguyệt đến gặp mặt Thanh Phong sư tổ. Ấn tượng đầu tiên của nàng về ông ta là Trương Tam Phong.
57 Sáng sớm canh Dần,Hoàng Phủ Thành đang say giấc trong chăn thì bị một tiếng thét nổ trời đánh thức:
"NGƯƠI MAU DẬY NGAY CHO BỔN CÔ NƯƠNG"
Xoa xoa cái đầu đau nhức vì vừa đập xuống đất,hắn ngáp một cái,dụi dụi mắt đầy vô tội với Trương Lam Nguyệt:
"Trương cô nương,sớm như vậy đến đây làm gì?"
"Còn làm gì nữa,canh ba rồi,mau dậy"
Trương Lam Nguyệt hắc tuyến chảy đầy mặt nói.
58 Đúng như những gì Diệp Từ và Lam Mặc Huyên nói,canh năm ngày hôm sau,Hoàng Phủ Thành lết tấm thân tàn tạ trở về,trước mặt Trương Lam Nguyệt đầy tự hào:
"Trương cô nương,ta đã hoàn thành,quxng đường nàng nói,mặc dù,hơi lâu hơn nang nói,một chút"
Nhìn hắn tàn tạ vậy mà Trương Lam Nguyệt tự nhiên thấy có chút hối hận về tò trả thù vừa rồi:
"Ngươi tàn tạ vậy mà.