Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vương Phi Mười Ba Tuổi Chương 506: Giết Gà Dọa Khỉ 12

Chương trước: Chương 505: Giết Gà Dọa Khỉ 11



Nhiệt huyết sôi trào, Lưu Nguyệt nắm chặt tay: “Ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”

Tiêu thái hậu nghe Lưu Nguyệt nói không chút dài dòng, không đáp.

Ngày đó, nàng lần đầu tiên trông thấy Lưu Nguyệt, con gái của Nạp Lan Thủy, khuôn mặt này chính là bằng chứng.

Hơn nữa, bên cạnh còn có Âu Dương Vu Phi, thế gia vọng tộc thứ hai Minh Đảo, đã sớm là vị hôn phu của con gái Nạp Lan Thủy, là Vương tương lai của Minh Đảo.

Hắn tuy rằng chưa từng gặp qua nàng, nhưng, nàng đã từng gặp hắn, mặc dù khi đó hắn mới chỉ hơn mười tuổi.

Hai người này cùng đến, nhất định là có toan tính.

Bởi vậy, nàng đặc biệt chú ý đến họ, muốn đem hai người không biết nàng là ai này, ở Bắc Mục, im hơi lặng tiếng mà giết chết bọn họ.

Chẳng qua là, chủ ý của nàng còn chưa thực hiện được, hôm nay trong triều đình, Khố Tạp Mộc ngốc nghếch này lại có thể ra sức khen ngợi Lưu Nguyệt tài giỏi thế nào tốt làm sao, lại có thể dâng tấu xin cho nàng nắm giữ binh quyền của quân cơ – Bắc Mục Nam viện.

Một đám quần thần Bắc Mục bại não lại có thể vỗ ngực trầm trồ khen ngợi, để nàng ra lệnh.

Nếu Lưu Nguyệt chấp chưởng binh quyền Bắc Mục của nàng, Bắc Mục của nàng không chỉ toàn bộ đều rơi vào tay nàng, mà còn rơi vào tay Minh Đảo.

Không, nàng tuyệt đối không cho phép.

Vì vậy, hôm nay động thủ, vốn tưởng rằng nhiều người chúc rượu nhiều như vậy đã làm cho Lưu Nguyệt say khướt, nhưng lại không nghĩ đến bị nàng bắt được tận tay.

” Minh Đảo và ta, có nó không có ta, ta cùng nó vĩnh viễn là địch nhân.” Lưu Nguyệt nhìn chăm chú vào Tiêu thái hậu hơi nhíu mi, đột nhiên lên tiếng.

Tiêu thái hậu nghe vậy, cong khóe mắt nhìn Lưu Nguyệt: “Vĩnh viễn là địch nhân? Ngươi còn không biết thân phận của ngươi, cho nên mới nói như vậy.”

“Không, ta biết, Nạp Lan là quốc họ của Minh Đảo, huyết mạch Hoàng tộc.

Nhưng vậy thì sao? Ta không ham vinh hoa phú quý, quyền khuynh thiên hạ, ta muốn chỉ là cùng người ta yêu mến nắm tay nhau đến cuối đời.

Minh Đảo càng cho ta quyền lực tuyệt đối, lại càng phá hoại ta, chèn ép ta, thân phận đó, ta không thèm, cũng không cần.”

Không đến mức như đinh đóng cột, rất bình thản, thế nhưng bình thản như vậy, lại khiến người ta nhận ra sự chán ghét và quyết tâm tận trong cốt tủy.

Tiêu thái hậu nghe thế nhìn thật sâu Lưu Nguyệt một lúc lâu, Lưu Nguyệt cũng không nhúc nhích, cùng Tiêu thái hậu đối mặt, hoa lửa văng khắp nơi, tĩnh lặng im ắng.

Một lúc lâu sau, Tiêu thái hậu chậm rãi nở nụ cười: “Không, ngươi không biết thân phận của ngươi, ngươi nếu như biết, ngươi nên hiểu rõ, bản thân ngươi chính là vũ khí sắc bén để đối phó với Minh Đảo.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 507: Mài Đao Ngạo Vân 1

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Mùi Hương Trầm

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 29


Âm Dương Thần Chưởng

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 17