21 Nàng ngẩn người, nàng cũng không thể ngờ Cường Giả sư cao cấp cũng có cái khổ của riêng mình, nổi khổ này nàng cũng đã từng trải qua khi ở thế kỷ 21 nàng chuyên tâm học hành để trở thành một thiên tài y sĩ, tuy nói không bị ép học như y nhưng cũng là cố gắng học tập, học tập ở cường độ rất cao, nàng nhìn khuôn mặt khẽ buồn của y cố gắng nói sang chuyện khác mà hỏi.
22 Phía trước cửa doanh trại có khoảng 10 tướng sĩ mặc quân phục đứng sang hai bên để canh gác, phía trên cửa doanh trại còn có một cái chòi gác bằng gỗ phía trên có hai ba tướng đang trực trên đó, một trong số bọn họ nhìn về phía trước doanh trại thấy được hai bóng người đang bước về phía doanh trại lập tức run một hồi chuông thông báo cho mọi người đề phòng, đám người trước cửa nghe thấy tiếng chuông lập tức xếp thành một hàng ngang chắn trước cửa, tên lính trên chòi vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của hai vị khách lạ mặt kia, tên đó nhìn thấy Lục Phong lập tức run chuông thêm một lần nữa nhưng lần này có đến 3 hồi chuông tức là thông báo Chiến vương gia đến, bọn họ những người đang ở trong doanh trại nghe được thông báo này, tất cả trên dưới đều mặc trên người quân phục, đứng trước doanh trại một cách ngay ngắn và chỉnh chu nhất có thể, từ trong chiếc lều lớn nhất một nam nhân cũng mặc quân phục nhưng áo giáp của y lại màu bạch kim* khác xa so với những binh sĩ khác, người đó nghe thấy hồi chuông kia lập tức chạy ra trước cổng, nhìn thấy hình bóng cao ráo kia biết ngay người đó chính là chủ soái Lục Phong, hắn nhanh chân chạy đến chỗ của Lục Phong và nàng, quỳ một chân xuống đối với Lục Phong vạn lần cung kính nói.
23 Nàng nghe hắn nói hết sức ngạt nhiên, không thể ngờ trong quân trại của hắn lại có một sự sắp xếp hoàn mỹ đến thế, nàng cũng là không thắc mắc gì nữa, bỗng một tiếng nổ lớn vang lên.
24 Bàng Lão và Lục Phong nghe nàng nói thế mà bốn mắt nhìn nhau, Bàng Lão vuốt vuốt râu từ trong túi càn khôn* của mình lấy trong một chiếc hộp bằng thiết, đưa cho nàng Bàng Lão nói.
25 Bầu trời dần dần chuyển tối, Uyển Ca cảm thấy cơ thể đã bắt đầu mềm nhũn, mắt nàng bắt đầu mờ dần, trong cơ thể nàng, Nguyệt lo lắng hỏi.
"Tinh, ngươi không sao chứ, còn chịu nổi nữa không?"
Nàng thầm nói với Nguyệt, giọng nói mang đầy vẻ mệt mỏi.
26 Nàng nghĩ ngợi một chút, nhìn lên ánh trăng bỗng nàng thấy Lục Phong bước tới chỗ của các binh sĩ nói to.
"Mọi người, hôm nay doanh trại ta có một vị khách quý đến, mọi người có biết là ai không?"
Bọn họ nghe hắn nói thế lập tức nói.
27 Nàng và Lục Phong nghe vậy cũng không nói gì thêm, nàng cầm lấy chiếc hộp thiết rồi cảm tạ Bàng Lão, nói xong mọi chuyện Bàng Lão rời khỏi, trong lều lúc này chỉ còn nàng và Lục Phong, Lục Phong nhìn nàng đang rất vui vì có được chiếc hộp ấy, tự trong tim hắn cũng cảm thấy hạnh phúc rất nhiều, hắn nhìn sắc trời đã tối lắm rồi cho nên đứng dậy nói.
28 Lục Trấn (50 tuổi) Vua của Đông Tề.
↓↓↓
Triết Nhân hoàng thái hậu(69) - mẹ đẻ của Lục Trấn - di mẫu của Thanh Trọng.
↓↓↓
Lý Hoàng Hậu (46)→ Đại Hoàng tử-Lục Ngôn(20) → Tam công chúa - Lục Miên(14)
↓↓↓
Diệp Hách quý phi (34) → Tam hoàng tử-Lục Phong (17)→ Phụ thân là Diệp Hách Tư Mã-vương của vùng Tây Nam ở Đông Tề(62).
29 Bên trong túp lều của mình, Uyển Ca vẫn chưa ngủ nàng đang chăm chú xem quyển đan phổ mà sư phụ Bàng lão để lại kia, nàng đang xem thì lỡ tay làm rơi quyển sách xuống đất, nàng cúi người xuống nhặt nó lên thì phát hiện ở trang cuối của quyển sách này có một trang rất khác so với các trang còn lại, bởi trang sách này viết tiếng anh, nàng lúc này mới thật sự xác nhận chủ nhân cũ của cuốn sách này chắc chắn là một người xuyên không tới đây trước nàng, trang sách được ghi bằng tiếng anh ấy viết như sau.
30 Nói xong Uyển Ca cùng Bàng lão đi tới một túp lều riêng biệt, xung quanh lều trống trãi không một bóng người, nàng và Bàng lão bước vào lều, vào bên trong nàng đã ngửi được mùi đan dược nồng nặc bay khắp phòng nhờ thế nàng biết được đây là lều luyện chế đan dược riêng của Bàng lão, trước mặt nàng là một tủ thuốc to và cao, chiều cao phải 2 mét, rộng cũng 2 mét trong tủ có vô số ngăn kéo nhỏ dùng để chứa và phân chia các loại thảo dược với nhau, dưới tủ thuốc là một cái bàn trên cái bàn cũng có rất nhiều lọ đan dược và thuốc quý hiếm còn có một cái luyện đan đỉnh lớn màu đồng quanh thân chiếc đỉnh đã bị cháy đen do luyện đan nhiều mà nên, Bàng lão bước tới mở tủ thuốc ra lấy bên trong đó ra một ít thảo dược đưa cho nàng rồi hỏi.
31 Nàng nhìn thấy những gì Bàng lão làm cũng không khó, nên trực tiếp nói với Bàng Lão.
"Sư thúc, con có thể thử một lần được không?"
Bàng lão gật đầu, ông ấy biết rõ thiên phú của nàng cực cao, để nàng thử cũng được Bàng lão vuốt vuốt râu bước tới chỗ tủ thuốc lấy đủ và đúng các loại nguyên liệu mà lúc nãy ông sử dụng bỏ vào đan đỉnh thêm một lần nữa, sau đó đưa đan đỉnh cho nàng nói.
32 Lời nói của Bàng lão chắc như đinh đóng cột làm nàng không thể không tin được, nàng không ngờ bản thân lại có thể lần đầu mà tạo ra được thượng phẩm đan, nàng từ trước đến giờ vì là một phần tính của Thanh Uyển Ca cho nên rất tự tin thậm chí là tự phụ vì bản thân, nhưng từ khi nàng biết ở nơi này là cường giả vi tôn nên mọi việc nàng đều không dám quá tự phụ nữa, cho nên cũng không quá đề cao bản thân, tới nàng cũng không thể ngờ bản thân lại có thể làm được như vậy.
33 [Kinh Thành - Cảnh vương phủ]
Cả tuần nay Cảnh vương phủ vì chuyện Uyển Ca mất tích mà nhào nháo cả lên, Uyển Ngọc thì nhân cơ hội lần này mà tung tin giả muốn hủy hại thanh danh của Uyển Ca.
34 Lời này của Triệu ma ma khiến cho toàn bộ những người ở đây trong Cảnh vương phủ đều há hốc mồm, Thanh Trọng không tin vào những gì Triệu ma ma nói, ông hỏi lại thêm một lần nữa.
35 Lời này Thanh Trọng nói ra khiến cho Dư thị và Uyển Ngọc lạnh gáy, Uyển Ngọc trọng tâm không vững lùi về phía sau vài bước, Dư thị lúc này không thể làm ngơ được nữa, bà ta đứng dậy cúi đầu thấp xuống, cung kính nói.
36 [Thần Ảnh Quân]
Trong khoảnh khắc môi chạm môi ấy cả nàng và Lục Phong đều khẽ dao động trong lòng, 3 giây sau hai người mới định hình được có chuyện gì xảy ra nàng theo phản xạ đẩy Lục Phong ra, Lục Phong bừng tỉnh lập tức ngồi dậy, nàng khẽ lấy tay áo lau môi của mình cầm viên đan lên đứng dậy hơi bối rối một tý.
37 Phong Tử ăn xong ngọn lửa bảy màu trên lòng bàn tay Lục Phong xong mà no cả bụng, nằm lăn lên bàn, vừa xoa xoa cái bụng phình to vì ăn quá nhiều của mình vừa hỏi Lục Phong.
38 Là một thế giới cường giả vi tôn, một khi hai tuyển thủ chấp nhận thi đấu thì chỉ có thắng - bại không có hòa, nếu một trong hai người đến muộn quá một nén hương sẽ bị xử thua, khi đã chấp nhận thách đấu thì cho dù có là quân vương cũng không được phép ngăn cản, bởi đây là trận đấu danh dự của hai bên, người thắng đương nhiên sẽ được người người ngưỡng mộ, kính trọng còn kẻ thua sống thì bị khinh khi nhục mạ, chết không ai thèm chôn (đương nhiên người thân sẽ tới và an táng).
39 Tinh ở bên trong thân thể nghe vậy mà thở dài, tuy rằng nàng ta quá đáng thật nhưng giết chết thì hơi quá, giọng nói bên trong cơ thể vang lên.
"Tùy ngươi vậy, ta không quan tâm, nếu như ngươi thật sự muốn giết nàng ta, thì cũng đừng mang rợn quá, vì dẫu sao ta và ngươi đang đóng vai một nha đầu chỉ mới 10 tuổi mà thôi.
40 [Cùng lúc đó - Cảnh Vương Phủ]
Sau khi bị Triệu ma ma đánh, Thanh Uyển Ngọc liền hôn mê suốt bốn canh giờ, ngự y trong cung tới châm cứu nên nàng ta đã tỉnh lại, hiện giờ nàng ta vẫn phải nằm sấp và nhịn đau để đắp thuốc.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 49
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 9