21 Khi tiểu vương gia đưa Bắc Đường Diệu Nguyệt cùng hai bé cưng mới sinh, đắc ý nghênh ngang trở về Du Kinh của Văn quốc, Hoàng huynh và mẫu hậu của hắn đã chờ hắn đến dài cả cổ.
22 Tiểu vương gia Đông Phương Hạo Diệp mừng có song sinh quý tử, bao nhiêu đắc ý chắc chắn không cần phải nói.
Hai thế tử tên tự phân biệt là Quân Tử, Khiêm Thành, ý là ôn nhuận như ngọc, trưởng tử là Đông Phương Quân Khiêm, thứ tử là Đông Phương Quân Thành, nhũ danh phân biệt là Đường Đường, Quả Quả, nghe ra toàn là tên kẹo và mấy thứ hoa quả để dụ trẻ con đọc thuộc lòng, mỹ vị không gì sánh được.
23 “Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt!”
Đông Phương Hạo Diệp kích động chạy ào vào nội viện, thấy người nọ đang nằm ngủ trên nhuyễn tháp dưới tàng cây, vội vã ngậm miệng lại, nhẹ chân nhẹ tay chạy tới, cởi giày, cẩn thận bò lên trên nhuyễn tháp rộng rãi, xáp lại gần người nọ.
24 Nhất.
“Hu hu hu…. Đau……. . đau quá…. . đau ……hu hu hu………. ”
Ta chui vào trong ổ chăn, quấn chăn lăn qua lăn lại.
“Còn đau sao ?” Thanh âm của Diệu Nguyệt ở bên giường vang lên.
25 Tĩnh vương phủ
Sau khi, tiểu công tử là Đông Phương Quân Nhân được sinh ra, ý chí tiểu vương gia muốn có nữ nhi cũng đã hoàn toàn chết hẳn.
Chỉ là có người tiếp nhận chấp nhất của hắn, đối với nguyện vọng này nhớ mãi không quên.
26 Tiểu vương gia đối ái phi nhà hắn tâm tình ‘tiểu hài tử’, thật sự là sự trung thành và tận tâm nhật nguyệt soi sáng.
Bất quá thời gian trôi qua, bản tính nam nhân liền xuất hiện, thành thân đã nhiều năm như vậy, là một nam nhân chẳng lẽ tâm địa lại không có chút méo mó, huống chi tiểu vương gia này từ nhỏ đã được kế thừa tính cách của phụ thân hoa tâm nhà hắn.
27 Ái phi nhà ta lại có thai?
Tiểu vương gia Đông Phương Hạo Diệp hoàn toàn bị đại tin tức này làm chấn động đến choáng váng.
Cái này gọi là nhân họa đắc phúc, nói đại khái chính là hắn hiện tại vô cùng xuẩn ngốc.
28 Tiểu vương gia Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặt trầm ngưng, yên lặng nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt đang ngủ say trên giường.
Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua làn da của Diệu Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại ở trên đôi mắt lúc ngủ mơ còn hơi hơi nhíu lại của y.
29 Trời xanh xanh, mây bay bay, gió thổi nhẹ nhẹ………. . người lại miễn cưỡng.
Đông Phương Hạo Diệp nằm trên cành cây đại thụ, buồn chán nhìn lên trời.
Minh quốc cùng Văn quốc cũng không có gì khác nhau, cũng như nhau có Hoàng đế, có Hoàng cung, có cung nữ, có thái giám…………………Vốn có ý định tìm vui vẻ nên theo Hoàng huynh đến Minh quốc, còn tưởng rằng sẽ có cái gì đó ăn ngon, chơi vui, có thể có cái gì đó gọi là kỳ ngộ không chừng, kết quả cũng chỉ là như vậy.
30 Người dịch : QT đại ca
Tái biên : Hồ Ly Thuần Khiết
Ôi…đau đầu ! Ồn ào quá…. Ai cứ ầm ĩ bên tai ta hoài vậy ? Thật phiền phức! Vô lễ ! Hắn trở mình, che kín đầu, áo ngủ bằng gấm càng cuộn sát vào người hơn nữa.