21 "Nha đầu, là chỗ này sao?"
Trần A Nam hai chân có chút loạng choạng, oán hận nhìn bóng lưng như tùng trước mắt đang ngắm nghía bức tường nơi nàng nghi là mật thất.
22 Trần A Nam vốn rất tin vào "chuyện gì cũng có thể xảy ra" của nhân sinh, điển hình là sau khi đem Lã phu nhân về cho a Chiêu, chứng kiến một cảnh chấn động tấm lòng của người nhìn, cảm động đến nước mắt nước mũi xịt xùi, Trần A Nam từ miệng của hai mẫu tử bọn họ mới biết được Lã phu nhân không hẳn là Lã phu nhân, cậu bé a Chiêu không hẳn là a Chiêu.
23 "A Nam_______!"
Trời quang mây đãng, một ngày mới lại đến với khí trời không thể không tốt hơn. Trần gia trên dưới vốn yên yên tĩnh tĩnh, từ đâu lại vang lên âm thanh gào thét tận trời cao, ngay cả những người sống gần kề đấy cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.
24 Trần A Nam một đường bị hộ tống tới Dật phủ ở Liêu thành, đối diện với cảnh vật không khác lắm so với trí nhớ của nàng, A Nam hoàn toàn không cảm nhận được gì.