21 Nắng sớm khẽ luồn qua khe hở cửa sổ mà rọi vào khiến Mịch Chi tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy ôm lấy đầu mình, sao lại nặng trĩu choáng váng thế này?
Bỗng dưng cô ngồi đó bần thần một lúc, rồi như chợt nhớ đến chuyện "tày trời" đêm qua.
22 -Bổn vương sẽ cố!
Tử Lạc dứt lời lại áp đôi môi nóng rực như lửa hôn lấy cái cổ mẫn cảm của Mịch Chi.
Cả cơ thể cô mỗi lúc mỗi bức rứt hơn, cánh môi của hắn hệt như một cục than hồng đang cháy hừng hực, cảm tưởng chạm đến đâu trên cơ thể cô đều khiến nơi đó bốc cháy dữ dội.
23 Mịch Chi đang bế Đồng Đồng chạy giỡn khắp hoa viên, đến khi thấm mệt cô ngồi xuống thở hụt hơi.
Bỗng dưng lúc này lại nghĩ đến chuyện sáng nay, Tử Lạc ôm cô trong lòng, cảm giác hôm nay lại có vẻ rất khác.
24 Mịch Chi đang ngồi ôm lấy Đồng Đồng mà làm diều giấy với nó. Cả hai vẫn đang nói cười rất vui vẻ.
Tử Lạc lúc này chẳng rõ cố ý hay vô ý mà đi dạo vào khu thượng uyển này, người đi bên cạnh hắn lại là Hỷ Bình Quận chúa.
25 Mịch Chi rong ruổi khắp đường phố, thật sự chẳng biết phải đi đâu về đâu.
Đường xá nơi đây cô chẳng rành, lại càng không biết nơi nào có thể cho cô thoải mái trút được gánh nặng lòng này.
26 -Vương gia! Vương gia!
Tử Lạc từ lúc không trông thấy thê tử đâu, hắn chẳng khác nào đang ngồi trong chảo dầu.
-Đã tìm được chưa?
-Bẩm Vương gia! Đã tìm được Nương Nương! - tên lính thở hụt hơi.
27 -Ngọc thể của Nương Nương khá yếu, xin Vương gia hãy chú ý cẩn trọng! Bây giờ thì không có gì đáng ngại, chỉ do kích động, tâm hư khí phế nên dẫn đến ngất đi.
28 Mịch Chi chậm rãi mở nhẹ mi cong, ánh nắng sớm chói mắt khó chịu vô cùng.
Cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng quay vòng vòng. Cô đảo mắt nhìn khắp gian phòng.
29 -Hoàng thượng! Chuyện lần này không thể khinh suất. Cao Nguyên Sơn Dũ hiện giặc Ngoã đang thống trận. Bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể khởi binh nổi loạn mà tràn xuống.
30 -Hãy nhớ! Đợi ta!. . . . .
Bóng hình nam nhân mặc quân trang, tay cầm mũi thương hùng dũng đang khuất dần.
Rồi một nữ nhân dung mạo thịnh sức (*"), điểm thêm hoa điền (*).
31 Đôi phu thê cùng nhau chơi đùa hợp cẩn nơi vườn táo, đến tận xế chiều mới trở về.
Cả một ngày, Mịch Chi học hỏi cũng không ít cầm nghệ nơi đấng phu quân lý tưởng.
32 Kể từ ngày mà Tử Lạc dạy Mịch Chi chơi cổ cầm, đến nay cũng đã được gần một tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian ấy, cô thật sự đã rất chăm chỉ, ngày hay đêm đều vẫn thao thao rèn luyện.
33 Mịch Chi cả đêm qua không thể nào chợp mắt được một phút một giây, khi mà đột ngột sau khi từ vườn táo trở về lại nghe phải một hung tin từ Tử Lạc.
Hắn nói ngày mai, tức là hôm nay, hắn sẽ phải khởi binh dựng trại ở cao nguyên Đông Sơn, nơi đó xa xôi vạn dặm, biên cương bụi mờ giăng phủ.
34 " Trả lại thân xác cho ta! Trả Dực ca cho ta! "
Mịch Chi kinh hãi mở mắt, cả người cũng đầm đìa mồ hôi. Giấc mộng vừa rồi, cô chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai tựa liễu mềm, người vận tố y, mạo dung hệt cô không ngừng than khóc đầy u uất.
35 "Trả Dực ca cho ta! Trả lại tất cả cho ta!"
- Đừng! Đừng đến đây. . . . tránh ra. . . tránh ra đi!
Mịch Chi kinh hãi ngồi bật dậy, cả người tuôn mồ hôi đầm đìa.
36 Thời gian thấm thoắt trôi chẳng chờ đợi một ai, bao nhiêu lần lá xanh hoá úa vàng rồi lại rơi rụng. Hệt như nỗi nhớ mong day dứt tồn tại nơi tâm can mỗi con người cứ hết vơi rồi lại đầy theo từng khắc từng giây.
37 "Mịch Chi! Đến lúc trở về rồi, có người đang đợi cô!"
Một thanh âm vang vọng lúc bổng lúc trầm cứ không ngừng cất lên giữa một màn đen dày đặc, Mịch Chi hệt như một ngôi sao nhỏ, le lói lấp loé sáng trơ trọi giữa một vũ trụ rộng lớn.
38 Vu thái y! Nương Nương thế nào?
Dực Khương đứng bên cạnh ngay vị thái y già, râu tóc đã bạc phơ đang chẩn mạch cho Mịch Chi.
Vài khắc sau, Vu thái y quay lại hạ người bẩm tấu, sắc diện tệ vô cùng.
39 - Nương Nương! Người ăn chút cháo đi.
Tiểu Hồng ngồi cạnh bên, tay khuấy đảo bát cháo đang bốc khói nghi ngút. Mịch Chi tựa lưng lên một cái gối kê cao sau lưng, nhãn ngọc đờ đẫn, mệt mỏi hằn sâu nét bi thương khiến đôi đồng tử một thời trong như nhược thuỷ thu sang cũng phần nào lưu mờ.
40 "Hà cớ gì phải cố chấp đến vậy?"
Thanh âm vang vọng lanh lãnh như phát ra từ u cốc cất lên, Mịch Chi vẫn là bị phủ vây bởi một màu tối đen như mực. Cô bây giờ, chẳng lo sợ chẳng hốt hoảng.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 50
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17