21 Chiều hôm đó, Vương Gia Hân mơ màng tỉnh dậy. Dược Khải Minh ngồi ngắm nhìn cô bất chợt thấy mi mắt cô khẽ động đậy thì không khỏi vui mừng.
Ánh mắt cưng chiều nhìn cô, bao nhiêu lo lắng hai ngày qua dường như tan biến mất.
22 " Ngoan, bây giờ anh ra ngoài báo cho ba mẹ anh biết tin, rồi sẽ quay lại" Dược Khải Minh cưng chiều nói rồi đặt lên trán cô một nụ hôn. Vương Gia Hân nũng nịu gật gật đầu, Dược Khải Minh khẽ nhếch miệng cười sau đó vòng tay qua eo, nhẹ nhàng bế lên rồi đặt cô nằm xuống giường.
23 Anh biết , khi anh nói cho em biết sự thật nhất định em sẽ rất giận bản thân mình, em sẽ khóc, ánh mắt em sẽ trở nên vô hồn nó khiến cho chỗ này trái tim của anh sẽ rất đau.
24 ******Anh biết dù anh có cố gắng che giấu sự thật, cũng sẽ có lúc nó bị lộ. Khi ấy, em sẽ cho rằng anh là kẻ lừa gạt, ở bên em chỉ vì thương hại. Nhưng không, anh ở bên em là vì anh yêu em, dù có thế nào, dù em có ra sao anh vẫn sẽ mãi yêu em, không rời xa em, anh yêu em.
25 ******Thà em cứ khóc thật to để anh ở bên dỗ dành, an ủi, được ôm em vào lòng, dịu dàng lau đi nước mắt của em nhưng xin em đừng im lặng như vậy*******
Dược Khải Minh ôm Vương Gia Hân chờ cho đến khi cô chìm sâu vào giấc ngủ anh mới nhẹ nhàng bước xuống giường.
26 ******************************************Không phải em giận anh chỉ là. . . . hiện tại em không biết phải đối mặt với sự thật này như thế nào. Cho em một chút thời gian, để em suy nghĩ xem em nên đối mặt với sự thật này như thế naò được không anh.
27 *********** Em nói chia tay không phải vì em đã hết yêu anh, em nhận thấy mình không xứng với anh, chia tay rồi, anh phải sống thật tốt, đừng tự dằn vặt bản thân, vì tất cả lỗi đều là do em, anh không có lỗi*************
"Chúng ta chia tay đi, em không còn yêu anh nữa" Vương Gia Hân khó khăn mở miệng nói, cô cúi gầm mặt xuống, cô không có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh.
28 ***************
Không nói chuyện với anh
Coi anh như không tồn tại
Rời xa anh
Làm như vậy liệu em có thể quyên anh không???
**************
Dược Khải Minh cố gắng kìm nén cơn giận, anh nhìn cô, cô thà nhăn mặt nhíu mày để nằm xuống cũng không chịu nhờ anh đỡ cô.
29 ****************Anh nói rồi. . . em chỉ là của anh. Khi anh chưa hết yêu em thì em cũng không được hết yêu anh.
Em suốt đời này phải là của anh ngay cả trái tim hay thể xác cũng vậy**********************
Sáng hôm sau, Vương Gia Hân mơ màng tỉnh dậy.
30 ***********************#********anh đã nói rồi, em chỉ có thể là của anh, không biết kiếp sau anh có gặp được em hay không nhưng. nhất định kiếp này em chỉ có thể là người của anh*****************************
Dược Khải Minh lại một lần nữa hôn lên môi cô.
31 ***************************
Nói anh không yêu em
Nói anh là suy nghĩ bằng nửa thân dưới
Nói anh không quan tâm em
Nói anh đến với em là có mục đích
Thực chất em đang cố lấy ra hàng nghìn.
32 **********************
Đây sẽ là lần cuối em khóc trước mặt anh
Là lần cuối được tựa vào anh mà khóc
Là lần cuối được ăn món anh nấu
Là lần cuối được anh gắp thức ăn cho em
Em sẽ nhớ không bao giờ quên
*************************
Vương Gia Hân như người mất hồn, cô không khóc không la hét chỉ lặng nhìn.
33 ******************************************
Cuộc sống của anh
Tất cả đều là vì em
Anh cười vì em
Anh đau lòng là vì em
Anh nguyện nhận lỗi cũng vì người đó chính là em
Vì em anh có thể làm tất cả!!!!
******************"***********************Dược Khải Minh sau khi tỉnh lại, phát hiện ra bên cạnh trống trơn anh sợ hãi đi tìm cô.
34 *******************
Thời gian. . . .
Liệu có thể bù đắp
Liệu có thể chữa lành vết thương
Liệu có khiến trái tim người con gái quên được mối tình đẹp đẽ này
*******************
Hai ngày trôi qua, anh gọi điện cô không bắt máy, nhắn tin cô không trả lời.
35 "Anh thích có thể ở lại, tôi xin phép vào trong nhà, thất lễ vì không tiễn" Vương Gia Hân định vào nhà, chợt Dược Khải Minh chặn xe lại.
Anh đối diện với cô:
"Em thật không nhớ anh chút nào sao?"
"Chúng ta đã chia tay nhau rồi, sao tôi phải nhớ anh"
Vương Gia Hân nói, giọng điệu có chút run rẩy.
36 ***********************
Khó khăn lắm mới dám tiếp tục bước về phía trước
Anh lại bước đến nói cho em biết một sự thật kinh hoàng
Anh muốn em mãi chìm đắm vào nó không thể thoát ra được sao
*******************
"Anh thích có thể ở lại, tôi xin phép vào trong nhà, thất lễ vì không tiễn" Vương Gia Hân định vào nhà, chợt Dược Khải Minh chặn xe lại.
37 Vương Gia Hân gật đầu, cô cần phải biết sự thật, cô không muốn mình là người biết cuối cùng:
"Nói tất cả những gì mà em biết"
Vương Tú cười lớn:
"Tất nhiên, tôi sẽ nói cho chị biết tất cả"
***************
Như lời Vương Tú nói, thì ra hai người là chị em cùng cha khác mẹ.
38 Rốt cuộc , mọi chuyện là như thế nào, tại sao cô lại không nhớ gì cả, nếu như đúng lời ả Vương Tú nói thì cô chính là kẻ đã giết người. Tại sao cô có thể giết người cơ chứ.
39 ********************************
Ngay lúc em đau khổ
Anh đã đến
Em rất vui rất hạnh phúc
Thật sự rất vui
Nhưng rồi thì sao
Anh để em chứng kiến một cảnh mà đến cuối đời chắc hẳn em cũng không thể quên
**********************
Rốt cuộc , mọi chuyện là như thế nào, tại sao cô lại không nhớ gì cả, nếu như đúng lời ả Vương Tú nói thì cô chính là kẻ đã giết người.
40 Sáng sớm của 1 năm sau. . . . . . .
Trong căn nhà vang lên tiếng khóc nức nở của một bé gái.
Một người con gái tầm 26 tuổi khuôn mặt xinh đẹp, mặc váy trắng tươi cười chạy vào phòng bế đứa trẻ lên, mãn nguyện hôn lên má của đứa bé.