21 Hôm nay, hai học sinh thanh lịch của trường Thanh Lịch được nghỉ một buổi để tham gia giao lưu với trường Điện Ảnh. Ở trên từng lớp, học sinh trường Điện đang đồn ầm lên về cặp đôi thanh lịch kẻ 8 lạng người.
22 -Gì cơ? Nhà bếp nhà cậu có vấn đề nên không thể nấu ăn cũng như mang cơm đến cho cậu? Sao không ăn đồ ngoài?-Nhật Hạ đang ở ngoài công viên, vừa liếm liếm cây kem vừa nghe điện thoại.
23 ( Jane đấy mọi người!)
***
Tại công ti Dạ Thiên. . .
-Dạo này tâm tình của tổng giám đốc có vẻ tốt nhỉ?
-Ôi. . . trên đời sao lại còn người đàn ông hoàn hảo, lạnh lùng như vậy?
-Mơ mộng ít thôi! Cô định làm máy bay bà già hả?
-Bà già cũng được! Em tình nguyện a
Soái ca đời tôi!!! Cục băng đời tôi!!!
Khắp công ti Dạ Thiên to lớn, hay lan xa ra cả tập đoàn ở nhiều chi nhánh khác nhau, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh các nữ nhân viên bàn luận về một chàng trai nào đó.
24 Đã 3 tháng trôi qua, tiết trời đã chuyển thu. Nhật Hạ và Dạ Thiên cứ như vậy sống trong cảnh bảo mẫu. Dạo này, Nhật Hạ mất ăn mất ngủ về một số chuyện và điều đó làm cho hốc mắt của cô trở nên thâm quầng vô cùng xấu.
25 Tối 31/10, 18h30. . .
Tại nhà Nhật Hạ. . .
Nhật Hạ lẳng lặng ngồi trên ghế, phó mặc số phận cho Nguyệt Đông và Sukei. Nguyệt Đông tập trung cao độ vào khuôn mặt Nhật Hạ.
26 (Nhìn Rin là biết Ngôn Thanh. Thật ra cái ảnh này nên đăng chap sau nữa nhưng thôi, cho dân tình đỡ tò mò! Mình chưa đi chơi về nhưng mà đăng cho bạn bè đỡ buồn nha!)
***
Tối ngày 31/10, 19h30'.
27 Chap có cảnh bạo lực. Không khuyến khích các bạn trẻ yếu tim đọc!
***
Tại nhà Nhật Hạ, Shiki và Dạ Thiên dường như phát điên. Hai cậu cứ đi đi lại lại quanh quẩn làm Nguyệt Đông chả hiểu gì, chỉ biết lúc Nguyệt Đông hỏi 'Chị đâu?' là hai bạn trẻ lại giật thót một cái rồi gãi đầu gãi tai trả lời:
-Có việc!
Hai thanh niên thiên tài chỉ vì lo cho một cô gái mà chỉ số thông minh giảm mạnh như lương tháng, họ cứ mải vò tóc xoa mặt mà không để ý Sukei đi đâu mất rồi.
28 -Thế rốt cuộc là bị làm sao?-Dạ Thiên căng thẳng nhìn chằm chằm vào “vị bác sĩ” trước mặt, vẻ rất chi mong chờ. “Vật thể lạ” dưới chân anh không ngừng kêu 'Papa, papa, bế con!'
Thấy “vị bác sĩ trẻ” trước mặt cứ đẩy đẩy gọng kính, suy duy ngẫm ngẫm, Dạ Thiên kiên nhẫn hỏi lại:
-Mất trí nhớ?
-Hoàn toàn không phải!-”Bác sĩ” phản bác ngay lập tức, chỉ vào vết bầm trên cái cổ trắng nõn của Nhật Hạ-Ngược lại mới đúng.
29 Tại nhà Dạ Thiên, tất cả các người hầu đang tất bật chạy khắp nơi. Khung cảnh nơi đây vô cùng hỗn loạn:Quản gia đứng vung vẩy tay chân, hét khàn dọng; người hầu thì mang đủ các loại sách, vở, bàn, ghế, giẻ, chổi.
30 Trên máy bay, ông Dạ nhìn Nhật Hạ ngủ ngon lành trên đùi mình thì nhớ lại chuyện xưa. Ông cứ thế kể cho cô bé đang ngủ kia chuyện quá khứ.
-Nhìn con ta lại nhớ ngày xưa.
31 -Cái gì?-Dạ Thiên đập bàn hét vào trong điện thoại làm cốc trà bạc hà trên bàn trào nước vào mớ giấy tờ gần đó.
Cậu mặt nhăn nhó, cố gắng bình tĩnh xoay người lại, đặt tách trà sang một bên, giũ giũ tấm giấy tờ.
32 -Ông nói đi? Sao lại cho một con nhóc chưa có bằng cấp vào làm việc, còn để nó bắt nạt Ái Nhất? Ông coi công ti là gì, con gái mình là cái gì?
-Bà thì biết cái gì chứ? Con bé đó, nó có chứng cứ tôi giết người 5 năm trước!
-Giết? Giết ai? Chẳng lẽ.
33 -Chào tiểu thư, chào cậu Dạ Thiên!
-Nghe nói cô phó tổng mới rất giỏi?
-D. . . dạ?-Cô tiếp tân đang căng thẳng hết sức, bị hỏi thì liền đứt dây thần kinh, chuyển sang chế độ 3 dấu hỏi chấm.
34 Trước cổng công ti Nhật Ái, nhân viên xì xào nhìn chàng trai cầm bó hồng to tướng đứng chờ ngay trước cổng công ti.
-Ôi, đẹp trai quá!
-Ai mà có diễm phúc thế không biết?
Dạ Thiên cầm bó hồng 99 bông được bọc giấy bạc lấp lánh, thân ảnh vét trắng tựa vào con xe Lamborghini chờ đối tượng.