21 Câu trả lời của Tiêu Mộc Diên giống như đang mời gọi vậy, Thịnh Trình Việt không chịu được nữa, anh xé mạnh quần áo trên người cô, tiến vào ngay khoảnh khắc đó.
22 Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng ánh mắt lại chuyển sang Tiêu Mộc Diên.
"Dì Diên, tối nay con chờ dì. " Nói xong cậu cùng quản gia rời đi, nhưng câu nói sau cùng của cậu đã khiến trong lòng Tiêu Viễn Đan thấy chấn động.
23 "Tôi có thể hỏi một chuyện được không?" Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, cô vẫn còn nhớ lời Thịnh Trình Việt vừa nói lúc nãy, anh nói, tối hôm qua cô không đến dạy kèm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cô muốn biết là hậu quả gì, vậy bây giờ tăng ca thì có bù đắp được không?
"Gì?" Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, trực giác cho anh biết, người phụ nữ này sẽ không hỏi chuyện gì tốt đẹp.
24 Đôi mắt của Thịnh Trình Việt lạnh lùng mà sâu thẳm, toàn thân như phát ra sự lạnh lẽo, khóe môi anh mím chặt lại, khiến người khác vừa nhìn là thấy rõ anh đang không vui, người phụ nữ này nói chuyện thật mạnh miệng, cô không nên nói chuyện ngang ngược như vậy trước mặt anh.
25 Đôi mắt to của Nguyệt Nguyệt đảo một vòng xung quanh, đột nhiên cô bé giơ tay ra, lúc này trong tay cô đã cầm một cặp mắt kính lớn, đó chính là cặp kính mà Viễn Đan bắt buộc phải đeo khi đi ra ngoài.
26 Tiêu Mộc Diên nhìn căn biệt thự nhà họ Thịnh trước mặt. Vốn dĩ cô chẳng muốn đến chút nào, nhưng trong đầu lại cứ nhớ tới Thịnh Tuấn Hạo, muốn đến thăm cậu nhưng lại không muốn gặp phải Thịnh Trình Việt.
27 Tiêu Mộc Diên chẳng hề do dự mà quay người, thậm chí cả câu cảm ơn cũng chẳng hề nói. Cô chắc chắn sẽ không nói mấy chuyện giao dịch thế này với anh nữa.
28 “Trí nhớ của chú tất nhiên là rất tốt, cháu đưa tiền của chú cho chú thế nào đây?” Thịnh Trình Việt cười nói.
“Sao chú có thể yêu tiền như mạng thế, đúng là trời sinh một cặp với mami cháu.
29 “Trước khi trả tiền, có phải tôi nên thử nghiệm trước không. ”
Thịnh Trình Việt vừa nói vừa đánh giá cơ thể của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên người cô, khiến anh bất giác nhớ đến tối hôm đó.
30 Trong một phòng khác, Thịnh Trình Việt tao nhã ngồi trên ghế sofa, nhìn Tiêu Mộc Diên đang đứng trước mặt anh, anh đén mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt cô, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
31 Cô nhịn không nổi phát ra tiếng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy ngực anh. Sau khi lên tiếng, ngay cả chính cô cũng không nhịn được mà kinh hãi, cô lại phát ra tiếng.
32 Lâm Phong dường như cũng chú ý đến Tiêu Mộc Diên, anh ta thận trọng nhìn biểu cảm của Thịnh Trình Việt, giảm dần tốc độ của xe theo bản năng, dường như đang đợi Thịnh Trình Việt lên tiếng bất cứ lúc nào.
33 Lúc đó đã có vài người phụ nữ đi qua, hơn nữa bọn họ còn đứng ra sau lưng Âu Đan, vẻ mặt ai cũng tỏ ra khinh thường.
"Cô ấy là bạn gái tôi, trước kia tôi có nói rồi.
34 “Trình Việt, đừng có làm loạn nữa, bỏ cô gái trên người con xuống. ” Thịnh Thắng nói một cách nhẫn nhịn, nếu không phải là đang có nhiều người ở đây thế này chắc ông ta đã cho anh một cái bạt tai rồi?
Thịnh Trình Việt khẽ nhướn mày, ánh mắt anh đầy sự khiêu khích.
35 Lúc này Trương Vân Doanh lại đột nhiên cầm lấy bàn tay Tiêu Mộc Diên.
“Là vì Thịnh Trình Việt sao? Nếu em không yêu anh ta thì hãy chia tay với anh ta đi, anh chẳng quan tâm những chuyện trước đây đã từng xảy ra với em.
36 “Mẹ cháu rất lương thiện, từ trước tới nay chưa làm việc gì có lỗi cả, cháu thấy người muốn làm việc có lỗi là chú thì có!” Nguyệt Nguyệt tiếp lời của Thịnh Trình Việt liền phản bác, cô bé phát hiện, người đàn ông này thật đáng ghét.
37 Trong lòng Tiêu Mộc Diên rõ ràng cũng thoáng qua một chút chột dạ, hai đứa bé này là con của ai cô cũng không biết. Nếu như biết được, vậy cô cũng có thể tìm được đứa con trai còn lại của mình rồi.
38 Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên hơi biến sắc, Thịnh Trình Việt muốn làm gì?
Cô muốn lấy lại điện thoại trong tay anh, nhưng lực bất tòng tâm, cảm giác choáng váng trong đầu truyền đến càng lúc càng mạnh.
39 Mấy đứa nhỏ ngay lập tức cũng nhìn về phía điện thoại của Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng mở điện thoại.
Vẫn là số điện thoại lạ, điều này khiến trong lòng Tiêu Mộc Diên dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác đó khiến cô thấp thỏm không yên.
40 Thực ra Thịnh Trình Việt căn bản không rời đi. Bên ngoài cửa chính có người canh giữ, chỉ cần anh vừa bước ra sẽ bị người ta phát hiện một màn này của anh và Âu Đan.