41 Trình Mạc ngẩn ra. Bên bờ suối, các tảng đá lớn bao xung quanh, trên một tảng đá trong số đó có một bộ quần áo vắt loạn, Trình Mạc nhận ra được, đó là y phục của Thư Trường Hoa.
42
Bỗng nhiên, Tần Phương Xuyên dừng bước, quay đầu nói với Trình Mạc: “Đến rồi. ”
Trình Mạc nhìn lướt qua đầu vai y, từ xa có một tia sáng mờ nhạt, dường như là một cái cửa động.
43
Trình Mạc nhìn về phía Tần Phương Xuyên, Tần Phương Xuyên hít sâu một hơi, đi dọc theo bãi đá bên cạnh vách động xuống phía dưới.
Trình Mạc căng thẳng trong lòng, định đi theo thì bỗng nhiên bị Tuệ Tịch kéo lại, “Nhìn đã.
44
Trình Mạc nhảy lên, tay giơ cao Thứ Tâm Trùy, chém lên người cổ vương.
Cùng lúc đó, Tử Tiêu cầm kiếm một tay, đâm từ trên đỉnh đầu cổ vương xuống.
45
Trình Mạc để Thư Trường Hoa xuống nhẹ nhàng, trên ngực y chỉ có một cái lỗ nhỏ đang rỉ máu.
Tần Phương Xuyên ngồi xổm xuống, lau đi máu trên ngực Thư Trường Hoa, nói: “Không sao, sư huynh vẫn còn sống.
46
Cổ vương bắt đầu uốn éo vặn vẹo cơ thể, Tử Tiêu treo người trên vách động, từ hướng của y có thể nhìn thấy rõ chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ đế trùy.
Hai khối đá nhọn dựng thẳng trước người cổ vương, cắm trên nền động phủ đầy chất độc.
47
Khi Thư Trường Hoa tỉnh lại, y đã ở trong tiểu viện của một hộ người Hán ngoài Ngọc Khê tộc.
Y có chút bần thần, ký ức y chỉ dừng lại ở giây phút hai cái xúc tua dài của cổ vương đâm vào cơ thể mình, còn về sau chỉ toàn nhờ vào ý chí chống đỡ.
48
Tử Tiêu đứng ở tiền viện, nhìn lên bầu trời xanh lam, một con bồ câu trắng lượn vòng trên không rồi đáp xuống, vẫy cánh dừng trên cánh tay y.
Tử Tiêu vươn tay bắt lấy bồ câu, tháo tờ giấy buộc trên chân nó rồi vung tay cho nó cất cánh bay.
49 So với Trình Mạc, động tác của Thư Trường Hoa hiển nhiên thành thạo hơn không ít, chốc lát đã khiến Trình Mạc hết lực chống đỡ, chỉ có thể hít thở dồn dập kèm theo tiếng rên rỉ khe khẽ, chỗ nào còn biết phải làm gì.
50
Tử Tiêu đưa tay cầm, ngón tay cong lại, nắm dương vật nửa cứng của Trình Mạc trong lòng bàn tay.
Tiếng thở dốc của Trình Mạc đều bị Tuệ Tịch lấp trong miệng, hắn giật giật eo, dường như muốn tránh thoát khỏi tay Tử Tiêu, lại như muốn đưa nó vào càng sâu.
51
Tuệ Tịch vuốt ve cái bụng căng chặt của hắn, bằng phẳng nhưng tràn đầy sức lực, da thịt mềm dẻo bóng loáng, phủ một lớp mồ hôi mịn.
Đầu ngón tay vòng quanh rốn, ngực Trình Mạc phập phồng, cơ bụng cũng tự giác co chặt lại.
52
Tần Phương Xuyên cầm lại lò huân trong tay, một tay kia thì nắm dương vật Trình Mạc, cảm thấy sưng cứng, cách bùng nổ không bao nhiêu.
Trình Mạc ra mồ hôi đầy đầu, ánh mắt mơ hồ, miệng ngậm côn thịt tráng kiện của Tuệ Tịch, nhìn không biết là khoái cảm nhiều hơn hay thống khổ nhiều hơn.
53 Lại qua một lúc, thân thể Trình Mạc càng run rẩy dữ dội hơn, tấm trải giường dưới thân đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, cổ tay cổ chân bị trói chặt cũng cọ đến đỏ rực, vẻ mặt rã rời, thân thể bị tình dục tra tấn đến cực hạn.
54 Tử Tiêu nói muốn đi, Trình Mạc ngăn không được cũng không muốn ngăn. Tử Tiêu thân là chưởng môn của Vân Dương đạo phái, mấy ngày nay lại cùng hắn bôn ba khắp nơi tìm kiếm cách giải độc, nay cổ độc đã được giải, đúng là phải trở về xem.
55
Tuệ Tịch nghe nói Trình Mạc muốn đi khuyên can chuyện Võ Lâm Minh tấn công Thủy Nguyệt giáo, cũng không cảm thấy hứng thú. Trình Mạc hỏi:"Ngươi đi không?"
Tuệ Tịch ngồi trên ghế đá ở trong viện, thân thể dự vào bàn đá phía sau, nhìn bầu trời màu xanh trên đỉnh đầu, nói:"Không đi.