21 Lương Nhược Duy tươi cười đi vào trong phòng bếp, lập tức thay đổi vẻ mặt. "Bây giờ là anh sợ cả nhà không biết anh đang rửa chén sao?" Cô nhỏ giọng chất vấn anh, ngoài việc giận anh tay chân vụng về, còn lo lắng anh nếu làm vỡ vụn bát đĩa sẽ bị đứt tay.
22 Cả người Lương Nhược Duy chấn động, toàn thân cứng ngắc, trong lòng lại càng khủng hoảng đến cực điểm! Nghĩ rằng nếu lúc này người nhà đi vào, rất có khả năng cô sẽ xấu hổ mà chết, bằng không hai mươi năm cũng không mặt mũi về nhà gặp hương thân phụ lão (ông bà thân thích họ hàng ở quê).
23 Chín giờ sáng thứ bảy, Lương Nhược Duy lại bị một chuỗi tiếng chuông quen thuộc đánh thức, vươn tay với di động _________“Alo”“Dậy chưa?” Giọng nói của Trác Diệu Bang nhẹ nhàng, nghe được ra anh mười phần tinh thần phấn chấn, tinh thần no đủ.
24 "Ai gọi đến vậy?" Cô khó hiểu hỏi, anh rất ít khi không tiếp điện thoại. "Ngô Hằng Xuân. " Lần này anh không giấu giếm chút nào. Cô sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên hơi kỳ quái.
25 Mùa xuân, trong gió nhẹ đầu xuân còn sót lại một tia mùa đông vẫn còn vương vấn làm không khí mát mẻ. Hôm nay ăn cơm trưa xong, Trác Diệu Bang nói muốn tặng cho vợ một quà tặng thần bí, lấy ra từ trong túi áo một cái khăn lụa.
26 Mùa đông. . . . . . Là mùa tôi vừa yêu vừa hận, bởi vì khi trời nóng nực dù vận động một chút cũng chảy mồ hôi, vẫn cứ có cảm giác rất muốn đi tắm rửa, nhưng mà thời tiết lạnh, thân thể này của tôi dường như rất yếu ớt tay chân sẽ lại bắt đầu lạnh như băng, lạnh đến mức bị bạn nè giễu cợt tôi căn bản là không phải là người.