21 - Con điên kia sao rồi hả mẹ?Bội Anh mỉm cười thâm hiểm, ánh mắt hướng đến “nữ hoàng” đang hân hoan ngồi trước mặt. - Hừ, xe tải mà tông không chết cũng tàn phế bại liệt.
22 Khải Hoàng nhẹ nhàng mở cánh cửa căn phòng trắng. Anh lướt nhẹ qua thảm trãi, ánh mắt hướng đến cô bé nhỏ đang nằm trên giường. Bình Nhi vừa được chuyển về nhà vào ngày hôm qua, để phòng có việc gì, bà Linh mời cả bác sĩ riêng về tận nhà.
23 Trong quán bar với ánh đèn chập chờn, một người đàn bà ngồi trên ghế cao, môi nhâm nhi ly rượu vang đỏ, bà hí hửng nhìn ra mấy chàng trai trẻ nhảy nhót dưới ánh đèn xoay, tay vỗ vỗ vẻ khoái chí.
24 - Cái gì? Đám các người làm ăn kiểu gì lại không thể tìm lại con bé chứ?Là người được cho là mẹ của cô bé mắc bệnh trầm cảm được nhận về cô nhi viện vào mấy năm trước.
25 - Để em tự đi. Bình Nhi gạt tay Khải Hoàng khỏi tay cầm đẩy nơi xe lăn. Anh nhăn mặt, miệng lẩm bẩm. - Anh đẩy cũng được. Mặc dù là xe lăn tự động nhưng Khải Hoàng cứ thích làm màu, đòi đẩy cho bằng được.
26 - Cúc cu… người yêu ơi em đang ở chốn nào?Khải Hoàng thò đầu vào căn phòng trắng, ánh mắt láo liên đảo qua đảo lại tìm Bình Nhi. Cái giọng vẻ ngọt ngào cất lên.
27 “Tách”. Ánh đèn điện bỗng bật sáng choang. Con dao nhọn trên tay Tịnh Hải đột nhiên dừng lại giữa không trung. Hai mắt bà nhìn về phía hai con người đứng trước cửa phòng.
28 - Thưa cậu chủ, trong nhà kho không có cô ấy ạ. Một cô hầu gái hớt hãi chạy từ đằng xa lại. Khải Hoàng nghe vậy càng điên tiết hơn, anh chạy khắp nơi của tòa biệt thự nhưng vẫn chẳng thể tìm thấy mèo nhỏ.
29 Chiếc BMW đỗ xịch giữa chốn đông đúc. Từ trong xe, một người phụ nữ sang chảnh bước ra, vẫn là đôi gót nhọn lấp lánh có một không hai. Trên tay bà, bó oải hương gói gọn lung lay theo từng bước chân.
30 Bóng tối bao trùm cả căn phòng trắng, không một ánh sáng nào có thể lọt vào. Dưới sàn nhà lạnh, một người con trai tựa người vào mép giường, ánh mắt xa xăm nhìn vào điểm vô định.
31 Trước chiếc gương lớn, bóng dáng của một người con trai lịch lãm trong bộ vest đen xám phản chiếu. Nụ cười khẽ nhếch lên, Khải Hoàng vuốt lại mái tóc under-cut đã thoa keo kĩ càng, chỉnh lại caravat và lặng lẽ đứng nhìn mình trong gương.
32 *Từ chương này về sau tác giả sẽ gọi Vĩnh Phúc là “hắn” nhé, để khỏi nhầm lẫn với Khải Hoàng. Bạn nào chưa like thì lúc nào cuối chương hãy like ủng hộ tinh thần viết truyện của tg nhé.
33 Tịnh Hải lặng lẽ nhìn ngắm ánh hoàng hôn buông xuống đỏ rực cả một trời, cảm thấy lòng như ai đốt cháy. Nhấp ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt bà có phần lay động.
34 - Sao anh ném đi chứ?Bình Nhi gắt lên khi Vĩnh Phúc nắm con gấu bông ném mạnh xuống sàn nhà. Bà giúp việc đứng bên run lập cập. - Con gấu bẩn này em lấy làm gì chứ? Nếu thích, anh sẽ mua cho em con to hơn con này gấp mấy lần.
35 Trên sàn nhà lạnh, Khải Hoàng nằm úp vẻ thê lương, mái tóc rũ rượi che mất khuôn mặt. Cơ thể chẳng buồn động đậy. Bình Nhi thấy vậy hốt hoảng chạy lại, bàn tay nhỏ khẽ lay lay.
36 Tịnh Hải dừng xe trước căn nhà có giàn hoa giấy, đôi gót nhọn hiên ngang bước vào. - Tại sao đến giờ vẫn chẳng thể tìm Tịnh Nhi chứ? – Tịnh Hải đau khổ giương mắt nhìn “tóc xoăn tít”.
37 Ngày mới lại đến, xóa tan mọi nỗi buồn không tên của ngày trước. Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng lớp lá, những giọt sương vẫn còn vương vấn muốn bấu lấy chiếc lá xanh nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của cơn gió nhẹ lùa qua.
38 - CÁI GÌ? Bội Anh hét lên thất thanh nhìn bà Tịnh Hải ngồi trầm ngâm trên ghế sô pha. Cô lấp bấp trong bất ngờ. - Chẳng phải lúc đó nó đã ra đến cửa và bị một thằng nào đó đưa lên xe rồi sao? Chẳng lẽ thằng đó không phải tay sai của mẹ?- Không – Tịnh Hải đáp, ánh mắt đang suy nghĩ về điều gì đó.
39 Cái gọi là “ngày mai” lại đến, dường như mọi đau khổ tiếc nuối của ngày hôm trước như chưa từng xảy ra. Trong tòa biệt thự lớn, chiếc ô tô vút qua cánh cổng hiên ngang chen vào lòng xe cộ đông đúc.
40 - Xem kìa, sao đi dự đám cưới mà mặc đồ đen thế kia. - Đám cưới chứ có phải đám ma đâu mà bà kia vận đồ gì kì. Tiếng xì xầm vang lên khi Tịnh Hải chầm chậm bước vào.