21 Cửa lớn Bùi gia chật ních người đến kẻ đi, tất cả chỉ vì tin tức động trời mới được công bố: ông cụ Bùi ra mắt cháu gái thất lạc nhiều năm.
Bùi gia là gia tộc lớn mạnh cỡ nào, tầm ảnh hưởng lớn đến mức nào, dĩ nhiên là khỏi phải bàn.
22 Đại sảnh.
“Bùi tiên sinh, chúc mừng ông đã tìm được cháu gái…”
“Quả không hổ là cháu gái Bùi tổng, cô An đây thật là xinh đẹp và tài giỏi a…”
“Tôi là Nam Cung Ngôn, giám đốc công ty…, rất vui được làm quen với cô…”
“Tôi là Lục Hàn, chủ tịch tập đoàn …, hân hạnh được biết cô…”
An Hạ như trăng giữa bầy sao, thật vất vả niềm nở chào hỏi đáp lễ từng người.
23 Đại sảnh ồn ào lập tức im bặt, mọi người đều nhìn về hướng phát ra tiếng gào thét kia.
Đại tiểu thư Bùi gia, Bùi Thủy Lan sao?
Thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Bùi Thủy Lan càng dương dương tự đắc:
“Mọi người hẳn còn nhớ, Bùi Thủy Lan tôi đây có một người cô, hai mươi năm trước đã bêu xấu thanh danh Bùi gia, chưa chồng mà đã có thai?”
Mọi người im re, len lén quan sát sắc mặt ông cụ Bùi, đây là điều mà ai cũng biết, chẳng qua vì muốn vuốt mông ngựa ông ấy nên mới không ai dám nhắc đến.
24 Cảnh sát đến đưa cha con Bùi Thủy Lan đi. Nghe nói Bùi Thủy Lan từ lúc bị đưa đi thì liền ú ú ớ ớ, lúc khóc lúc cười, điên điên dại dại.
Bữa tiệc của ông cháu An Hạ cũng vì thế mà kết thúc trong không khí căng thẳng và ngột ngạt.
25 “Ông à, cháu là người bị hại đó…” – Cô mếu máo, vô cùng ủy khuất.
“Thật không?”
“Thật mà, cái tên Hà Cẩm Dương kia, hắn chính là siêu cực phẩm biến thái, hắn lúc nào cũng bắt nạt cháu, hắn rất gian xảo, lúc nào cũng giở trò…”
“Cháu nói cái gì? Giở trò gì hả? Trời đất ơi, tiến triển nhanh vậy sao?”
“…”
“Còn nữa, cháu không được phép nói xấu Cẩm Dương như thế nữa…”
“…”
Quạ quạ quạ…
Rốt cuộc ai mới là cháu của ông đây hả???
…
Hôm sau.
26 Anh ngơ ngẩn, quay sang phân phó vệ sĩ đi cùng đi điều tra một chút.
Thì ra là mẹ em ấy mất. Thật là một cô bé đáng thương.
Ông trời trêu ngươi, không lâu sau đó, anh tình cờ thấy được một bức ảnh một người phụ nữ, trông rất xinh đẹp hiền hậu, ở trong phòng làm việc của bố anh.
27 An Hạ không phải là không thấy được sự đau khổ của Từ Thiên Tư.
Nhưng ông ta đau một, mẹ con cô phải đâu gấp trăm nghìn lần.
Bởi vậy cô không chút do dự bỏ đi, không cho ông ta một cơ hội để giải thích.
28 “Cô An chỉ là tinh thần quá căng thẳng thôi, không có gì nguy hiểm đến sức khỏe. Chỉ cần nghỉ ngơi và tránh làm việc quá sức là ổn. ” - Bác sĩ ôn tồn nói.
29 “Không có gì, em chỉ là giúp anh đánh muỗi thôi!” - Nữ đại hiệp An Hạ rất hùng hồn biện hộ.
“…”
“Nhìn gì mà nhìn, mau đi ngủ đi, mắt anh thâm tím rồi kia kìa.
30 “Đối đầu với tao, mày biết kết cục sẽ thế nào?” – Kẻ bịt mặt cúi thấp đầu, giọng nói thập phần quỷ dị, tràn ngập hơi thở chết chóc.
“Mày là ai? Bức thư nặc danh kia là của mày?”
“Hahaa, chính là tao đó! Mày, thằng bố vô dụng của mày, đứa em gái láo xược của mày, và cả lão cáo già họ Bùi kia nữa! Đều phải chết! Phải chết! Hahahaaa.
31 An Hạ bị đánh thức bởi những tiếng hò hét đâm chém hỗn loạn.
Cô thấy đầu đau kinh khủng, chân tay rụng rời. Ngơ ngác nhìn xung quanh, cô giật mình sợ hãi.
32 “Á!!! Chảy máu, chảy máu kìa!!!”
Bùi Thủy Lan nhìn thấy máu, sợ hãi chạy đến núp sau lưng Bùi Trọng Nguyên.
Sắc mặt ông ta tái mét, vì người bị ông ta đâm không phải An Hạ mà là Từ Thiên Tư.
33 Phòng cấp cứu.
“Bệnh nhân bị mất quá nhiều máu. Tình trạng rất nguy kịch. ”
“Ông nhất định phải cứu bố tôi! Bao nhiêu tiền tôi đều có thể trả!”
“Haizz, Từ thiếu, anh nghe tôi nói.
34 “Ông định đi đâu vậy?” – An Hạ lơ đãng hỏi một câu.
“Bố muốn đi dạo một chút. ”
“Không phải ông nên nghỉ ngơi nhiều sao?” – Cô nhíu mày.
“Nếu muốn trả ơn bố, con có thể dẫn bố ra ngoài hít thở không khí một chút được không? Ở trong này ngột ngạt quá!”
Câu này quen quen?
.
35 Trời xanh mây trắng. Nắng vàng nhẹ nhàng phủ lên toàn thành phố xinh đẹp. Thi thoảng có một vài cơn gió nhẹ nhàng lướt qua vô cùng dễ chịu. Nói tóm lại là hôm nay trời rất đẹp.
36 “Hạ Hạ, đi ngủ thôi. ” – Hà Cẩm Dương cười đầy mờ ám.
“Ngủ gì mà ngủ, không thấy em đang đếm tiền đây à?”
Anh đổ mồ hôi nhìn đống phong bì tiền mừng đám cưới xếp la liệt trên giường.
37 “Chào mẹ xồ xề, Thiên Thiên đã về, quần áo chỉnh tề!”
Một thân hình mập mạp đáng yêu chạy thoăn thoắt từ ngoài cửa vào, ôm rịt lấy mẹ mình, líu ríu nói.