21 Lúc thi thể của So Gaye được vận chuyển về, là buổi chiều ba ngày sau, không biết vì sao, Seoul ngày đó rơi xuống một trận tuyết đầu tiên trong mùa đông, Hang Won không về cùng, mà trực tiếp bay đi Mỹ, là do Jung YunHo an bài, một là vì an toàn, hai là hắn hiện tại không hề muốn gặp lại.
22 Lúc ngăn kéo bị Jung YunHo chậm rãi kéo ra, lông mày của hắn có hơi nhíu lại…
Trong ngăn kéo quả thực rất gọn gàng sạch sẽ, bên trong có một phong thư, một phong thư vô cùng đơn giản, Jung YunHo lấy ra, ngoài bìa không viết gì, hắn cẩn thận mở nó.
23 Lúc Kim JaeJoong tỉnh lại vào ngày hôm sau, trong gian phòng vẫn bao trùm một màn đêm tối, JaeJoong híp mắt, quay đầu phát hiện Jung YunHo đã đi rồi, nó chậm rãi ngồi dậy, vừa đứng lên, liền không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh: Đau quá… JaeJoong có chút đỏ mặt mà nghĩ, nó chậm rãi xuống giường, mở rèm cửa sổ ra, lúc tia sáng chiếu vào, một luồng gió lạnh cũng ùa tới, mùa đông ban ngày quả thực không thể nào khiến người khác thích thú, đã không ấm áp lại còn rất sáng…
JaeJoong đi vào toilet, rửa mặt xong thì ngậm bàn chải đánh răng mà nhìn bản thân trong gương, dấu hôn màu đỏ mập mờ, hình ảnh sắc tình như vậy khiến JaeJoong không nhịn được mà thu tầm mắt lại, nghiêm túc đánh răng, nhưng đánh một hồi lại nhớ tới YunHo đêm hôm qua, người đàn ông vừa thuần thục vừa tình cảm kia…
“Kim JaeJoong!” JaeJoong kêu gào trong lòng: “Mày là một người đàn ông đứng đắn!” JaeJoong mang theo vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn mình trong gương, bọt kem đánh răng ngập miệng.
24 Lúc Jung YunTae và Kim JaeJoong mang theo túi lớn túi nhỏ mà bước vào công ty, liền có người bước xuống từ thang máy, chủ động tiếp nhận đồ trong tay YunTae và JaeJoong, Jung YunTae ở trong thang máy cười ha ha với JaeJoong hỏi tối ăn gì, sau khi cửa tháng máy mở ra, khuôn mặt vốn tươi cười của JaeJoong liền cứng lại trong thoáng chốc.
25 JaeJoong vội vàng đứng dậy, lúc nó mặc quần áo xuống lầu tìm Jung YunHo, trong nhà đã không còn ai nữa.
Nó vô cùng sợ Jung YunHo tức giận, trong lòng vừa hoảng loạn vừa ủy khuất, bất luận nó giải thích chuyện này ra sao, Jung YunHo cũng không nghe vào, tính cách của hắn chính là không phân rõ trái phải, theo chủ nghĩa đại nam tử đến mức nghiêm trọng.
26 Sau khi Hang Won đuổi xuống dưới lầu, cậu ta – một kẻ chỉ có một chiếc áo T-shirt trên người lập tức bị làn gió khiến người khác tê dại trong đêm đông giá lạnh thổi vào, cậu ta chạy một mạch đến cửa, tìm một lúc, nhìn thấy Kim JaeJoong vừa mới lên xe, trong lòng cậu ta như bị một tảng đá đè lên, bước ra khỏi cửa mà xông vào trong xe, cậu ta không thèm nói gì mà lập tức mở cửa nhảy vào, Kim JaeJoong bị người đột nhiên tiến vào cùng khí lạnh ùa tới làm cho hoảng sợ, nó nghiêng đầu nhìn thấy Hang Won, có chút giật mình.
27 JaeJoong nầm sấp trên giường, nó rơi lệ mà dường như cũng mong chờ cửa phòng ngủ được mở ra, cho dù chỉ là lời nói tùy tiện, JaeJoong cũng định thu lại tất cả sự tùy hứng của mình, xem như chưa xảy ra chuyện gì.
28 Để bảo vệ và giấu JaeJoong một cách tốt nhất, ba ngày trước, Jo Mok bí mật mang theo một đám người hộ tống JaeJoong về Hàn Quốc, cho dù Jung YunHo tỏ ra rất cương quyết, sống chết không cho JaeJoong về một mình, nhưng sau khi Jung YunTae, Jo Mok, Hang Won cộng thêm mình JaeJoong thay phiên thương lượng, vừa đấm vừa xoa, mới khiến Jung YunHo thỏa hiệp, lúc trước khi đi, JaeJoong tự mình lái xe đến sân bay, mà Jung YunHo nhất định muốn đi tiễn, Jo Mok không có biện pháp, bảo tài xế chở Jung YunHo tới cửa sân bay, cố ý kêu tài xế đi đường ngoằn nghèo, mấy lần khiến Jung YunHo tức đến mức mắng chửi, trong miệng vẫn không ngừng nói, mày lái nhanh lên một chút coi, đừng sợ đâm chết người, Jo Mok nhìn đại ca của mình như vậy chỉ biết cười, không nói gì.
29 Hang Won kéo Jung YunTae đi dạo nguyên một buổi sáng, Hang Won xách túi to túi nhỏ, nụ cười trên khóe miệng rõ ràng treo lên vẻ mệt mỏi, lúc cậu ta vào trong xe rồi, lập tức thở dài một hơi:
“Ông nội nó, mệt chết tôi rồi…”
Jung YunTae khởi động xe, nói với người đang ngồi ở ghế lái phụ: “Đã vất vả rồi.
30 Kim JaeJoong bị đưa cẩn thận ra khỏi toilet, đi vào trong hành lang đông người, bởi vì đang ở địa bàn của Royal nên những người này cũng lộ ra vẻ vô cùng cẩn thận, Kim JaeJoong cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh, tay dựa theo cảm giác mà cẩn thận ấn một nút trong túi quần.
31 Ngày thứ hai, lúc gần đến trưa, bác sĩ và y tá đến kiểm tra thường lệ, dặn dò Hang Won vài câu rồi rời đi, sau khi bác sĩ vừa ra khỏi cửa, cánh cửa lại bị mở ra, bốn năm gã đàn ông bước vào, Hang Won không biết là ai, nhưng dựa vào cách ăn mặc và tác phong, liền biết là nhân vật lớn, là chủ có tiền, hơn nữa nếu các thủ hạ ở cửa đã cho bọn họ tiến vào trong, tám chín phần chính là anh em cùng nghề hoặc bạn bè trong việc làm ăn, đến tặng chút tiền cho chút đồ bổ, mấy ngày nay Hang Won ứng phó không ít với người như vậy, hôm qua vừa tặng bó hoa tươi mới nở rộ, hôm nay có lẽ sẽ ném xuống rồi đổi một bó tươi hơn chăng.
32 JaeJoong đã tỉnh lại.
Lúc Hang Won đang loay hoay húp cháo ăn bữa sáng, cậu ta nhìn thấy ngón tay của Kim JaeJoong hơi nhúc nhích, mí mắt dần mở ra, không kịp nuốt xuống mà sặc cháo ngay lập tức, vừa ho sù sụ vừa chạy ra ngoài hét lớn: “Bác sĩ!!! Khụ khụ….
33 Sau khi đến cửa, người giữ cổng vội vàng nghênh đón, một vị quản lý thay bọn họ mở cửa xe rồi vội vàng chào hỏi, Ji Min gật đầu, ra hiệu Kim JaeJoong đi theo cậu ta, hai người đi thẳng vào thang máy dành cho khách quý, dọc đường không ngừng bị các nữ phục vụ mặc áo choàng lông trắng lịch sự mà chào hỏi, Ji Min chỉ gật đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười khó hiểu.
34 Jung YunHo đi vào công ty cùng Jung YunTae, khi đó, Kim JaeJoong đang đeo kính đen vùi đầu xem tài liệu, hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông đã tiến vào, Jung YunHo vòng qua đằng sau nó, nhẹ nhàng ôm lấy nó.
35 “Dừng tay!!” Ngay lúc Hang Won sắp đâm dao vào lồng ngực mình, cửa kho hàng liền bị một lực mạnh mở ầm ra, tiếng cửa sắt chói tai truyền vào trong màng nhĩ Hang Won, cậu ta nghe thấy thanh âm của người đàn ông mình bận lòng, lập tức trở nên hơi phân tâm, Jung YunTae giơ chân lên, đánh bay con dao trong tay Hang Won, lúc Hang Won phản ứng trở lại mà nhanh chóng ngồi xổm xuống tiếp tục nhặt lên, liền bị các thủ hạ phía sau ôm chặt đến mức không cử động nổi, Hang Won ra sức giãy dụa, còn lớn tiếng kêu to: “Các người buông tôi ra mau, cút đi!” Sau khi Jung YunHo nhìn thấy, trước tiên là trong lòng hơi an tâm hơn một chút, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Hang Won, Hang Won vẫn đang la hét mắng chửi, Jung YunHo nhíu mày, rất nhỏ giọng mà lên tiếng: “Được rồi…” Hang Won không có dấu hiệu muốn ngừng, ngược lại sau khi thấy Jung YunHo lại càng thêm khó chịu, cậu ta quát lên với Jung YunHo: “Không phải anh không tin tưởng em sao?! Em đã giết anh đấy, em muốn chết cũng không được sao, không thể sao?!” Jung YunHo nghe xong, giơ cánh tay, vung một cái tát đến, trong kho hàng nhất thời trở nên yên lặng.
36 “Anh làm gì vậy, đừng có chọc em…” Jung YunHo ôm lấy Kim JaeJoong đang sắp xếp tài liệu từ đằng sau, JaeJoong hoảng sợ, sau đó khi cảm giác quen thuộc bao bọc khắp người, sự an tâm trở lại rất nhanh.
37 Chúng ta cùng quay ngược thời gian về hai ngày trước nào…
“Hey! Jack~ Long time no see!” Nhị thiếu gia nhà Jung của chúng ta dùng thứ tiếng Anh thông thạo của mình ở trong sòng bạc như thoi đưa, giày da màu nâu nhạt vững vàng bước trên nền đá cẩm thạch sáng loáng, trên tay anh cầm một ly sâm banh, chiếc áo sơ mi buộc ngang hông phối với bộ âu phục đen, một chiếc nơ bướm thắt trên cổ áo, mái tóc màu nâu hoàn toàn che giấu thân phận đại ca.
38 Kim JaeJoong vừa tiến vào cửa liền quan sát xung quanh, ánh mắt dường như muốn thành máy scan mà quét hình từng ngõ ngách một lần, nó không nhìn thấy người vốn muốn gặp mặt, ngay lúc nó tiếp tục tìm kiếm trong nỗi sốt ruột, một người đàn ông có diện mạo dịu dàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó:
“Kim JaeJoong?” Người đàn ông hỏi.
39 Bên Mỹ
Hang Won đang bận rộn mà chuẩn bị cho concert tối nay, các staff càng vội vội vàng vàng, kiểm tra thiết bị và trang phục, kiểm tra hiệu quả ánh sáng và âm thanh trên sân khấu, ngưởi make-up vẽ viền mắt đơn giản cho Hang Won, trợ lý thỉnh thoảng đưa nước tới, Hang Won dùng ống hút uống vài ngụm, vẻ mặt trông rất thản nhiên, trong đầu nhớ lại buổi chiều tổng trợ lý của công ty có tới tìm cậu ta để nói chuyện, mặc dù nói rất nhiều lời hỏi han nịnh nót không đi đến đâu, nhưng tổng kết ra câu mấu chốt đơn giản chính là:
“Nếu như bây giờ công bố tin cậu thích đàn ông ra, đối với cậu mà nói thì cũng chẳng có lợi, công ty hi vọng cậu ngừng bớt các cuộc gặp gỡ đi, chuyên tâm vào công biệc, chờ vài năm nữa ổn định lại được rồi thì hãy lo lắng cho vấn đề cá nhân.