21 Chương 21: “Họ” ở đời thực. Tia nắng sáng len lỏi qua khung cửa sổ rọi vào đôi mắt nhắm nghiền làm tôi choàng tỉnh giấc, đặt chân xuống giường, mở toang cánh cửa sổ cho từng làn gió sớm lùa vào trong phòng, ngắm nhìn thành phố vào những buổi ban mai.
22 Chương 22: Cô gái đến từ giấc mơ. Hai tiết văn trôi qua trong một nỗi buồn chán nhưng khá là khỏe vì không phải ghi bài. Tôi chống cằm, nhìn mông lung ra ngoài sân trường, những cơn gió mang theo từng chiếc lá bay trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt sân.
23 Chương 23: Yêu em hay “em gái”Tiếng trống vang lên giữa cái nắng của trời trưa, nhìn cái lớp của tôi như muốn nổi loạn vì đứa nào đứa nấy thi nhau chạy ra khỏi cửa lớp để về nhà tìm chút gì đó bỏ vào cái bụng đói meo.
24 Chương 24: Những nét vẽ đầu. Thấy tôi nhìn em, em khẽ đánh lên vai tôi: - Hoàng ăn nhanh lên kìa, sao cứ nhìn mình vậy? - À ừ, thì đang ăn nè. - Hihi, ăn như mèo, từ nãy đến giờ mà chỉ một phần tư ổ bánh, thấy mình giỏi chưa, gần hết rồi nè.
25 Chương 25: Tiếng nhạc rơi. - Sao mày biết Uyên biết Violon? - À, tại hôm trước tao vô tình thấy Uyên chơi nhạc ở Nhà Văn Hóa thôi. Thằng Hưng trầm ngâm rồi hỏi: - Mà chắc gì Uyên chịu tham gia với bọn mình, team toàn con trai.
26 Chương 26: Buổi tập đầu. Sáng chủ nhật, tiếng xe bon chen trên những con đường ngày cuối tuần lôi tôi ra khỏi giấc ngủ, dậy chuẩn bị mọi thứ, lấy cây guitar ở góc phòng mà từ lâu đã không dùng đến, chắc có lẽ là từ lúc nhập viện đến bây giờ.
27 Chương 27: Nỗi buồn trong em. Tôi im lặng, lúc này trong lòng tôi rối bời trước câu nói của em. Tôi không nghĩ một người con gái hoàn hảo như em lại mang trong ký ức của mình những nỗi buồn.
28 Chương 28: Có thể tôi đã yêu!Không gian bỗng im lặng, giống như mọi thứ chợt tan biến, chợt dừng lại cùng một lúc. Em ngồi trước mặt tôi, đôi tay đan lại với nhau.
29 Chương 29: Rước nàng về dinh. Tiếng trống đã vang lên báo hiệu ra về được hơn năm phút mà thằng Thành cứ nhất quyết không để đứa nào có thể bước ra khỏi cánh cửa lớp.
30 Chương 30: Tô lên sự ấm áp. Đặt chiếc balo lên bàn học, tôi ngã người nằm xuống chiếc giường, trong người có một cảm giác thật là phiêu, mọi mệt nhọc của một buổi học đều tan biết hết.
31 Chương 31: Rắc rối trước ngày văn nghệ. Hôm nay, tôi dậy thật sớm để đi qua nhà em, vừa ăn sáng và vừa đèo em đi học. Hít thở không khí trong lành của buổi ban mai.
32 Chương 32: Anh vẽ nét đầu tình yêu!Những tiếng trò chuyện ồn ào xung quanh tôi như chợt im lặng lại bởi câu nói của Đan, nhỏ đang uy hiếp tôi, nói ra là nhỏ đang ép buộc tôi làm một điều nhỏ thích còn tôi thì hoàn toàn không.
33 Chương 33: Mình yêu nhau, em nhé!Cả bọn vui vẻ khi đi vào cánh gà. Thành công của ngày hôm nay là kết quả cho những buổi luyện tập không biết mệt mỏi của cả nhóm.
34 Chương 34: Mùa thi đã đến. Dưới cái nắng chiều của những tháng mùa đông, không khí của thời điểm này cũng thất thường, sáng trưa thì nóng còn chiều tối thì se se lạnh.
35 Chương 35: Mùa đông không lạnh. Em từ từ tiến lại gần, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch nhìn tôi. Lúc này, những viễn cảnh về một nụ hôn đầu đời xa vời vợi trong quá khứ ấy vậy mà bây giờ đã gần ngay trước mắt tôi.
36 Chương 36: Noel và của nợ. “ Last Christmas I gave you my heart But the very next day you gave it away This year To save me from tears I’ll give it to someone special …” Những lời bài hát Last Christmas vang lên bên những hàng quán bán những món đồ lưu niệm trên con đường Nguyễn Huệ.
37 Chương 37: Cô bé Phương Trinh. Trước mắt tôi hiện giờ là một hình ảnh mẹ và con gái một cách thân mật giữa mẹ tôi cùng bé Trinh. Nhìn hình ảnh này thì tôi ước gì Uyên đang ở đây hơn là bé Trinh, dù con bé không có lỗi lầm gì nhưng tôi vẫn thích Uyên ở đây hơn.
38 Chương 38: Rất khó để hiểu bé Trinh. Vừa bước vào sân nhà em, tôi thấy đôi chân mình run lạ thường, trong lòng cảm thấy lo lắng về chuyện sắp xảy ra. Tôi gặp bố em! Bé Trinh vẫn vô tư tung tăng đi trước cùng Uyên, không biết rằng thằng anh họ của bé đang phải suy nghĩ ra trăm ngàn câu trả lời và vừa phải lọc ra câu trả lời nào là lịch sự, đúng phép và ngắn gọn.