Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm Chương 51
Chương trước: Chương 50
Tạ Bích Sơ lại bị đổi mới tam quan sững sờ một lúc lâu mới khó khăn, miễn cưỡng tiếp nhận "sự thật" rằng thật ra Thái hậu nương nương có bề ngoài nhà giàu mới nổi cũng có tâm hồn văn nghệ, nhưng mà đối với điều này nàng không phát biểu bất kỳ đánh giá nào, bởi vì thật sự là. . . . . . Không biết nói gì.
Tạ Bích Sơ vỗ trán, quyết định lập tức bỏ qua đề tài này, biểu đạt thái độ "Bổn cung không muốn ngủ trưa, nếu hoa lan không có vấn đề gì thì nhanh chóng ngoan ngoãn dẫn đường cho Bổn cung, để Bổn cung dạo chơi cho thỏa thích".
Cuối cùng Tĩnh Vương Điện hạ cũng ngẩng đầu lên, từ trong lỗ mũi hừ ra một âm điệu, trong giọng nói chứa đựng ý "Ta khó chịu mất hứng không vui không muốn nghe ngươi lời nói" cực kỳ nồng đậm, giọng nói lành lạnh, "Tiểu Hoàng tẩu đã ra ngoài lâu như vậy, nếu vẫn không trở về Hoàng thượng sẽ lo lắng."
【 Đinh! Người chơi Cảnh Diệp chịu 500 điểm tổn thương vật lý 】
Tạ Bích Sơ nhét cây quạt làm bằng gỗ cây đàn hương trong tay nàng về lại, nâng cằm quay đầu đi, có biết nói chuyện hay không vậy, cái gì gọi là “ra ngoài lâu như vậy”? Nàng mới ra ngoài bao lâu? Nàng ra ngoài là để đi chơi, không phải vì cố ý chạy đến ăn thức ăn chay rồi quay về ngay, thức ăn chay có ngon hơn nữa ăn thì cũng có ngon bằng các món ăn từ động vật hoang dã ở Thượng Lâm Uyển không? Nàng là động vật ăn thịt chính hiệu!
Nể mặt hắn tới thưởng thức thức ăn chay do hắn đề cử, vậy mà lại có thể không biết cảm ơn như vậy, miệng thối!
Còn có, cái gì gọi Hoàng thượng sẽ lo lắng, nói ra lời này có khác gì nguyền rủa nàng bị Hoàng đế Đại Ma Vương trách phạt, cho dù sớm muộn gì nàng cũng sẽ rơi vào kết quả như vậy, nhưng trong lúc cuộc sống đang gian nan thì tốt nhất là không nên tùy ý phơi bày nó ra, phải hiểu được câm miệng thì mới có thể sống lâu dài.
Thấy nàng thở phì phò xông ra ngoài sân, Cảnh Hoan cũng nóng nảy theo, xoa xoa chỗ bị nàng gõ đau, vội chạy qua, "Tiểu Hoàng tẩu, ngươi đi đâu vậy, cho dù có muốn trở về thì cũng chờ đệ đệ tiễn ngươi một đoạn đường chứ."
Đúng thật là tuyệt vọng với cách nói chuyện của tên ngu ngốc này, tiễn nàng một đoạn đường là cái quỷ gì, nàng cũng không phải đi chết, Tạ Bích Sơ tăng nhanh bước chân, đồng thời quay đầu kinh ngạc nói: "Ơ kìa bồn hoa lan kia của ngươi rớt từ trên cửa sổ xuống."
Cảnh Hoan ngay cả đầu cũng không quay lại, cười hì hì đi theo bước chân của nàng: "Tiểu tẩu tử, ngươi đừng gạt ta, trong chuyện gạt người này ta là tổ tông của ngươi, ta lừa mấy chục năm từ nhỏ đến lớn rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Tới cùng thì loại chuyện như vậy có gì đáng giá để kiêu ngạo
