21 Vấn đề nữ tử này yêu cầu, trong mười tám năm nay Hắn chưa từng suy nghĩ qua. Bạch Hi Thần cúi đầu, không muốn cho Nàng bắt gặp được đôi mắt của mình.
Giờ phút này trong đầu hiện ra hình ảnh của mẫu thân Hắn, những lúc Hắn hốt hoảng yếu đuối thì vẫn còn bức tranh có khuôn mặt tuyệt sắc đang tươi cười kia mang lại cho Hắn chút an ủi, ấm áp.
22 Xuyên qua rừng trúc, trời đất cũng trở nên rộng rãi hơn, ánh trăng một mảnh ưa thương. Vân Dung bởi vì Bạch Hi Thần lúc trước khẳng định sẽ đối mặt với Vân Phương để chịu trách nhiệm thì trong lòng có chút vui sướng nhưng giờ phút này lại có một loại mất mát mãnh liệt thay thế.
23 "Ô ô. . . . . " Giống như bị Lôi Điện đánh trúng, Vân Dung mở to hai mắt của mình, hơi thở của nam tử sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái cũng theo nụ hôn này theo vào trong miệng của Nàng, hai môi chạm nhau làm cho Vân Dung có cảm giác lòng mình lập tức bay lên, trong đầu trống rỗng, cảnh vật mọi nơi cũng dần dần mơ hồ, chỉ còn lại trước mắt một cảnh lay động lòng người.
24 Bên trong Nhã Viên, bóng những cây trúc xước xước, đèn đuốc không rõ. Bên cửa sổ, Thiếu niên một thân áo trắng đang đứng. Mắt của hắn so với bóng đêm càng tối đen thâm trầm, không thể thấu hết rất là thâm sau khó lường nhìn giống như biển sâu không lường.
25 Ngày hôm sau, nắng vàng chiếu rực rỡ, Vân Dung sớm đã rửa mặt chải đầu. Thay một bộ xiêm y nhẹ nhàng, đi ra khỏi Thấm Phương Trai. Tối hôm qua, Chu Cẩn Du nói hôm nay muốn dẫn nàng ra phủ đi chơi.
26 Bạch Hi Thần bước vài bước đi tới bên cạn Vân Dung , một câu như gió thổi mây trôi khiến co vẻ mặt đang tức giận của Chu Từ Ân biết mất không còn thấy tăm hơi đâu.
27 Bạch Hi Thần theo bản năng nắm chặt tay trái, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn kia của Vân Dung, miệng cười khẽ, cái mũi xinh xắn, đôi môi anh đào, giống như phải đem khuôn mặt này khắc thật sâu trong đầu của mình, mỗi cái nhăn mày cười khẽ đều từng chút một khắc vào trong tim của Hắn.
28 Bạch Hi Thần tươi cười ấm áp trên mặt nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thời gian dừng lại ở một khắc này. Hắn trầm ngâm thật lâu. Trong đêm mưa Bạch Tử Hiên vài lần thất thần, nữ tử trong bức tranh có nét tương đồng với Nàng, hơn nữa thân thế là con gái riêng của Chu gia cũng thậy là ly kỳ.
29 Tâm trạng thập phần ủy khuất, Vân Dung đáy mắt nước mắt lại tràn ra. Rõ ràng không thích Nàng, nhưng lại đối với Nàng như thế. Nàng tức giận đến cực điểm.
30 "Nhị hoàng tử?" Đầu óc ông một tiếng, Vân Dung mở to hai mắt nhìn, há to miệng, quay đầu lại nhìn chằm chằm Bạch Hi Thần, cả kinh nói không nên lời.
Trách không được, Chu Từ Ân đem Nhã Viên thiết lập thành cấm địa không cho người khác đi quấy rầy.
31 Vân Dung vẫn nhìn theo bàn tay đang nắm tay Nàng, lòng chua xót đến làm cho Nàng nhíu mi. Mới vừa rồi chính Nàng ngã sấp xuống thì khuỷu tay cùng đầu gối đụng đất, hiện tại không chỉ có hai nơi này đau, mà cánh tay đau, chân đau, cả người đều ở đau, tâm.
32 Vân Dung cảm giác mình bị một đôi tay bắt lấy cánh tay của mình. Lập tức cả người rơi vàolòng của một nam tử. Trên người của Hắn có một cỗ hương khí rất lạnh nhạt.
33 Khi Vân Dung. . . tỉnh lại, đã là đêm khuya, Nàng nằm trên một cái giường lớn. Bốn phía đều là rèm che màu xanh của nước, ánh trăng mông lung nên không thấy rõ được tình hình bên ngoài.
34 Khụ khụ. . . . . . Theo âm thanh là một nam tử đẩy cửa mà vào. Bạch Tử Hiên buông Vân Dung ra. Xoay người hoàn hồn, trên mặt vẫn lạnh lùng như bình thường nhưng lại so với lúc đầu càng thêm cô tịch.
35 "Ngươi là ai, vì sao phải giúp Ta?" cánh tay Vân Dung nâng thân thể của chính mình giãy dụa cố gắng đi xuống giường. Nhưng phía sau lưng vết thương rất đau đớn, nhích người một chút vẫn là không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
36 Thời tiết nóng bức, miệng vết thương bị nứt ra, cả người Vân Dung hỗn loạn nằm ba ngày. Mỗi ngày ngoài có thể nhìn đến Chu Cẩn Du cùng Yến Nhi, cũng chỉ có Chu phu nhân tới một lần.
37 Mùng tám tháng bảy, là tháng cho những nghi thức cưới hỏi, đám tang, gả vợ, thờ cúng, bàn việc hợp tác, cầu phúc, cất nhà, xuất hành. . . . .
Mọi lễ nghi, nghi thức đều tốt đẹp, không gì kiêng kỵ.
38 Vân Dung theo bản năng nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình. Nhưng đúng lúc này cổ tay tựa như bị một khối sắt trụ lại. Nàng không chịu ngẩng đầu nhìn người nọ, một bên dùng sức giãy, một bên hướng tới phương hướng thuyền hoa lớn tiếng kêu cứu: "Đại ca, đại ca.
39 Thích ta?
Vân Dung cười như có chút tự giễu. Bạch Hi Thần cảm giác được người trong lòng đang nhìn chằm chằm mình nên cúi người nhìn vào ánh mắt của Nàng.
40 Danh môn khuê tú chính là danh môn khuê tú, Sử Ngọc trên mặt hơi hơi có chút biến sắc, nhưng vẫn chưa làm ra một hành động luống cuống nào, chính là trong mắt một ánh mắt sắc bén, khiêu chiến, hơi lúng túng lướt qua.