Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vẫn mơ về em Chương 67 - 68

Chương trước: Chương 65 - 66



67. Anh chỉ muốn yêu em

Tôi nhớ ra mấy hôm trước gọi điện về nhà nói chuyện với bố, ông còn hỏi tôi: “Nhã Nhã, con định quay về chưa?”. Nghĩ đến đây tôi mới yên tâm. Bố không phải ngồi tù.

 

Tôi hỏi: “Nhưng bố tôi làm như vậy có khác gì tự thú đâu? Sao có thể thoát khỏi tù tội đây?”

 

Chuyện bố tôi làm thâm hụt công quỹ có thể phải đi tù vốn là cái thóp Trình Viễn Thiên sử dụng để uy hiếp tôi. Tôi vẫn luôn sợ một ngày cái kim trong bọc sẽ lòi ra, bố tôi sẽ phải vào nhà lao ăn cơm tù. Nhưng thế nào khi mà mọi chuyện đã vở lỡ ra, bố tôi vẫn bình an vô sự được?

 

Trình Viễn Thiên nói: “Bởi vì sau đó bố cô đã lập công chuộc tội, tự thú và giao nộp tài liệu, hơn nữa tuy số tiền tham ô của bố cô không nhỏ nhưng anh ta đã kịp thời bù trả đầy đủ, lại xét thấy ý thức làm việc từ trước đến nay hết sức tận tụy, chỉ hồ đồ bị kẻ khác dụ dỗ vi phạm một lần đó, nên chỉ bị tuyên án một năm và còn được hưởng án treo, không phải ngồi tù. Bố cô nói dù sao cũng không phải chịu cảnh tù tội nên những chuyện này không cần nói cho cô biết, nói rồi cô phải bận tâm lo lắng.”

 

Nghe ông ta nói tôi không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ đến lúc bố thực sự vào tù, tôi mới được sáng tỏ mọi chuyện ư?

 

Tôi lẩm bẩm: “Thảo nào bỗng nhiên bố xin về hưu sớm”. Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, ngẩng đầu nhìn Trình Viễn Thiên, hỏi ông ta: “Tại sao bố tôi lại chủ động đi đầu thú và giao nộp tài liêu? Bố tôi quen biết ông ư?”

 

Trình Viễn Thiên thở dài: “Tất cả những gì bố cô làm đều là vì cô. Ông ấy làm như vậy với mong muốn tôi có thể đồng ý cho cô và Ninh Hiên đến với nhau, cho hai người một lối thoát!”

 

Ông ta lại thở dài nói tiếp: “Thời gian tôi ở trong đó, Ninh Hiên cũng như cô vậy, không có người yêu bên cạnh, nó rất đau khổ, rất buồn bã. Bây giờ tôi đã được thả, đã đến lúc tôi phải làm gì đó cho con trai mình.”

 

Nghe ông ta nhắc đến Ninh Hiên, trước mắt tôi lại rưng rưng một màn sương mù. Tôi hoang mang hỏi ông ta: “Ninh Hiên…anh ấy sống tốt chứ?”

 

Trình Viễn Thiên lắc đầu: “Không tốt, rất không tốt.” Ông ta nói: “Tình hình của nó rất tồi tệ. Tôi đang rất hối hận.”

 

Tim tôi thắt lại.

 

Ninh Hiên sống không vui! Chuyện này đối với tôi rõ ràng là nỗi đau đớn giày vò khủng khiếp như đang bị cắt từng khúc ruột.

 

Tôi thà một mình hứng chịu hết mọi nỗi buồn, chỉ mong Ninh Hiên được hạnh phúc.

 

Tôi vẫn nhớ lời mình từng nói: Nếu trong hai người, tôi và Ninh Hiên, còn một người vẫn giữ được vui vẻ và hạnh phúc thì tôi hy vọng sẽ người đó là Ninh Hiên.

 

Bởi khi đã yêu một người bằng cả trái tim, ta sẽ luôn hy vọng người đó luôn vui vẻ hạnh phúc hơn vả bản thân mình.

 

Trình Viễn Thiên nói với tôi: “Thật ra năm đó thấy Ninh Hiên yêu cô như vậy tôi cũng đã định tác thành cho hai đứa. Nhưng về sau cô ở thành phố B, Ninh Hiên đến đấy tìm cô, rồi cầu hôn cô trước mặt bàn dân thiên hạ, tôi lại nhận được bưu kiện nặc danh từ kẻ nhận là người ái mộ Ninh Hiên. Cô ta đe dọa nếu tôi không tách cô và Ninh Hiên ra, cô ta sẽ tung những bức ảnh đó cho cả thế giới biết. Vì tương lai của con trai tôi nên tôi đành điện cho cô, lại lấy chuyện bố cô ra để uy hiếp. Sau đó chính tôi cũng gặp nạn, ban đầu tôi nghĩ nếu đã như vậy thì thôi, không cần ngăn cấm cô và Ninh Hiên đến với nhau nữa. Tôi đã tới đoạn gần đất xa trời, lại phải chịu cảnh tù tội, hà tất khổ sở đi làm hòn đá cứng đầu cản đường hai đứa?”

 

Trình Viễn Thiên nói: “Thực ra khi đó tôi đã muốn tác thành chuyện của hai đứa rồi. Nhưng khi tôi vừa xuất viện và bị kết án ba năm tù, thư ký Đường liền cho biết người đó lại gửi đến một bưu kiện nữa. Thư ký Đường là người biết rõ mọi chuyện, người đó lại một lần nữa uy hiếp tôi, nếu tôi không lập tức cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa cô và Ninh Hiên, cô ta sẽ công bố những bức ảnh đó.”

 

“Khi đó tôi nghĩ, Ninh Hiên có ông bố phạm pháp đi tù đã đủ ô uế danh tiếng lắm rồi, trong lúc đó mà những bức ảnh đó được công bố nữa thì khác nào họa này chưa xong nạn kia đã tới, tình hình đã tồi tệ sẽ lại càng tồi tệ hơn. Vì thế tôi quyết định đành phải tiếp tục nhẫn tâm chia cắt hai đứa! Tôi không thể ngồi nhìn con trai vừa phải bận tâm về ông bố thân bại danh liệt này, vừa chính mình cũng thân bại danh liệt.”

 

“Trên đời này con người chính là loại thích tát nước theo mưa nhất. Giả sử những bức ảnh đó được công bố khi chưa có chuyện gì xảy ra, hay sau khi người ta đã lãng quên chuyện bê bối của tôi rồi, thì nó mới có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng nếu nhắm đúng lúc bố nó vừa dính vào vòng lao lý mà công bố những bức ảnh đó, tôi nghĩ cả đời này nó đừng hòng đứng dậy được nữa.”

 

Tôi hoàn toàn tán đồng những điều Trình Viễn Thiên vừa nói. Con người đích thị là giống loài thích vùi dập nhau nhất.

 

Thì ra trước khi đi tù Trình Viễn Thiên lại nhận được bưu kiện của Trác Hạo một lần nữa.

 

Lần trước Trác Hạo đã nói anh ta làm một điều có lỗi nữa với tôi, có lẽ điều anh ta muốn nhắc đến chính là chuyện này.

 

Trình Viễn Thiên cho tôi biết thêm: “Sau khi cô đi, Ninh Hiên không thiết ăn uống gì. Nó điên cuồng lao vào công việc. Mỗi khi thiết kế, việc đầu tiên nó phải làm là lôi ảnh của cô ra ngắm, tiếp theo là tự chuốc mình say mèm mới thôi. Tôi không hiểu gì về lĩnh vực thiết kế đồ trang sức nhưng thư ký Đương cho tôi biết hai năm nay người ta nhận xét các thiết kế của Ninh Hiên như thế này: một vẻ đẹp bi thương, tuyệt vọng khiến cả thế giới phải chấn động, thán phục.”

 

Nghe tin Ninh Hiên tự đày đọa bản thân, nước mắt tôi cứ thế tuôn trào. Tôi hỏi: “Dạ dày của anh ấy thế nào rồi ạ?” Trước kia dạ dày của hắn đã có vấn đề, hai năm nay lại chìm ngập trong rượu chè thế này không biết đã biến chuyển ra sao rồi.

 

Trình Viễn Thiên thở dài liên tục: “Nó đã chảy máu dạ dày hai lần rồi. Bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì e rằng sẽ khó mà giữ được tính mạng.”

 

Nghe tin Ninh Hiên bị chảy máu dạ dày hai lần, tôi nghẹn ngào không sao nói thành lời. Tại sao người phải chịu những đau đớn này lại không phải là tôi!

 

Trình Viễn Thiên nói: “Tôi đã sống đến ngần này tuổi rồi, những chuyện thăng trầm lên xuống, mưa tó sóng lớn, tất cả đều đã nếm trải qua. Giờ đây tôi không mong muốn gì hơn ngoài con trai tôi có thể có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Sau khi ra tù, tôi và Ninh Hiên đã ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần. Tôi cho Ninh Hiên xem những bức ảnh đó. Tôi đã hỏi nếu có một ngày những bức ảnh này bị phát tán rộng rãi thì nó có sợ không? Nó nói thực ra hai năm trước đã biết về những bức ảnh này. Nó nói dù có thân bại danh liệt hay không cũng không quan tâm, cả đời này nó chỉ mong được ở bên cô! Tô Nhã, tôi cũng hỏi cô một câu, nếu những bức ảnh đó bị công khai, cô có chịu đựng nổi không? Nếu cô muốn đến với Ninh Hiên thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này. Giả sử có một ngày những bức ảnh đó bị công bố ra ngoài, cô phải có đủ nghị lực để đương đầu và chấp nhận chúng! Tô Nhã, tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô có chấp nhận được không?”

 

Tôi tự tin nhìn thẳng vào Trình Viễn Thiên, dõng dạc nói với ông ta: “Tôi chấp nhận được!”

 

Ninh Hiên có thể, tôi cũng có thể! Ninh Hiên nói cả đời này chỉ muốn được ở bên tôi, tôi cũng thế!

 

Tôi không nói cho Trình Viễn Thiên biết ông ta sẽ không còn phải nhận bưu kiện nặc danh nữa, và những bức ảnh đó sẽ không bao giờ được công bố. Tôi không muốn ông ta biết từ đầu đến cuối người gây ra những chuyện này không phải là ai đó ngưỡng mộ Ninh Hiên, mà là Trác Hạo.

 

Tôi lại nhớ tới câu thoại cũ rích nhưng lại đầy tính Phật, vẫn hay thấy trông phim truyền hình:

 

Chuyện đã qua thì để nó qua đi.

 

Nếu ông trời vẫn cho tôi một cơ hội được nắm đôi tay Ninh Hiên một lần nữa, nếu tôi có thể một lần nữa được hưởng thứ hạnh phúc mỹ mãn được ở bên người mình thương yêu, nếu được như vậy thì còn có đều gì là không thể bỏ qua và không thể tha thứ!

 

Trình Viễn Thiên, có lẽ từ giờ phút này tôi nên gọi là bác Trình, nói với tôi: “Vốn dĩ Ninh Hiên muốn tự mình đến đây đón cháu về nhưng nó lại lên cơn đau dạ dày, bây giờ đang phải nằm viện. Trước khi cấp cứu nó đã ngất lên ngất xuống hai lần nhưng vẫn cứ đòi đi bằng được. Sau đó nếu không nhờ bác sĩ cưỡng chế tiêm cho nó liều thuốc mê để ta nhân cơ hội một mình đến đây thì chắc giờ này vẫn không dứt được nó ra mất!”

 

Nói đến đây ông bật cười ha hả. Tôi cũng cười theo. Nhưng dù là đang cười, trong khóe mắt cả hai đều đã bắt đầu ngân ngấn nước.

 

Bác Trình đưa tay lên dụi mắt, nói với tôi: “Cháu quay về thành phố A cùng ta nhé!”

 

Tôi gật đầu, những giọt nước mắt hạnh phúc cũng tuôn rơi.

 

Tôi và bố Ninh Hiên cùng quay trở về thành phố A.

 

Khi tôi đẩy cửa phòng bệnh, Ninh Hiên đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe thấy tiếng động, hắn lập tức quay lại.

 

Tôi đứng trước cửa, hơi lúng túng cười với hắn. Tôi nói: “Hi, Ninh Hiên!”

 

Hắn nhìn tôi, cũng cười, hai tròng mắt đỏ hoe. Hắn nói: “Hi, Tô Nhã!”

 

Tôi bước tới chỗ hắn, khẽ nói: “Lâu rồi không gặp!”

 

Hắn đứng lên chờ tôi lại gần, khẽ đáp: “Lâu rồi không gặp!”

 

Tôi đến trước hắn, đưa tay chạm lên má hắn, nhìn vào mắt hắn, họng tôi bỗng cứng nghẹn. Tôi nói: “Ninh Hiên, em có một câu muốn nói với anh!”

 

Hắn cũng đưa tay lên vuốt ve má tôi. Giọng nói tuy không khác thường nhưng yết hầu hắn rõ ràng đang lên xuống rất gấp gáp. Hắn nói: “Tô Nhã, anh cũng có một câu muốn nói với em!”

 

Tôi cười với hắn, nụ cười làm nước mắt trào ra khỏi khóe mắt: “Em muốn nói trước!”

 

Hắn lấy tay lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, cười rạng rỡ gật đầu.

 

Tôi nói: “Ninh Hiên, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu!”

 

Hắn dồn sức ôm tôi thật chặt, thật cẩn trọng và cũng thật dữ dội.

 

Tôi rúc mặt vào ngực hắn hỏi: “Thế câu của anh là gì?”

 

Hắn nói: “Tô Nhã, em biết rồi đấy, đời này anh chẳng cầu mong điều gì, anh chỉ được muốn yêu em thôi.”

 

Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, những ngày không có em, anh chỉ muốn chuốc mình say khướt. Say rồi vừa ngẩng đầu vừa cười hỏi trời: ông Trời ơi, tôi chỉ muốn được yêu cô ấy thôi. Nhưng tại sao? Tại sao ông không tác thành cho chúng tôi?”

 

Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, anh nhất định phải uống say. Khi say anh sẽ có cảm giác đang được ở cạnh bên em.”

 

Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, em đã cắm rễ trong trái tim anh lâu lắm rồi, nhổ thế nào cũng không được, càng nhổ lại càng bám sâu hơn, vào tận trong xương thịt!”

 

Ninh Hiên nói: “Tô nhã, thật đấy, cả đời này anh không cầu mong điều gì cả, anh chỉ muốn được yêu em.”

68. Hạnh phúc sau đám cưới

Sau đám cưới, Ninh Hiên về thành phố A mở công ty riêng. Các thiết kế của hắn được đón nhận rất nồng nhiệt, tiền như mọc chân đua nhau chạy vào túi chúng tôi. Nhìn số tiền trong tài khoản cứ tăng lên chóng mặt từng ngày, tôi không khỏi đau đầu hỏi hắn: “Nhiều tiền thế này biết tiêu vào đâu bây giờ?”

 

Ninh Hiên vừa uống trà vừa cười nói với tôi: “Làm một thằng đàn ông, thấy em phải phiền não vì chuyện này, anh thật mãn nguyện.”

 

Tôi nói: “Nhưng em lại thấy anh như thế quá biến thái!”

 

Với một phong thái hết sức tao nhã, Ninh Hiên đặt chén trà xuống, thong thả đứng lên khỏi bàn, miệng tủm tỉm cười, bước lại mép giường chỗ tôi đang ngồi gấp quần áo.

 

Cảm giác nụ cười hắn có chút kỳ quái, tôi hơi lạnh sống lưng: “Anh…định làm gì? Em…còn chưa gấp xong quần áo, đợi mấy phút nữa…”

 

Tôi đang nói thì hắn đã lù lù đến trước mặt. Bị bao trùm trong bóng người hắn, tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong mắt hắn đang lóe lên thứ ánh sáng rất hoang dã.

 

Ánh sáng hoang dã này kết hợp với nụ cười kỳ quái của hắn sao lại có thể làm chấn động lòng người đến thế.

 

Bỗng nhiên tôi cảm thấy quần áo trên người hắn…hình như hơi bị thừa…

 

Nuốt nước miếng, tôi hỏi hắn: “Đứng cho chết mỏi à, ngồi xuống đi!”

 

Hắn tiện tay vớ lấy mấy chiếc áo trong tay tôi ném sang một bên, tôi kêu lên: “Đừng vứt xuống đấy, nhăn hết bây giờ! Để em gấp xong đã!” Vừa nói tôi vừa nhổm người dậy định lấy lại mấy chiếc áo xấu số.

 

Nhưng Ninh Hiên nhanh hơn, hắn một tay kéo tôi lại đè nghiêng xuống giường, nhìn tôi cười tít mắt nói: “Mặc kệ chúng đi!”

 

Nhìn khuôn mặt hút hồn của hắn tôi lại không thể không nuốt nước bọt, vừa mở miệng giọng đã ẽo ượt không rướn nổi: “Trong sách nói, ngày nào cũng làm sẽ bị hói đấy!”

 

Ninh Hiên bật cười hôn môi tôi rồi nói: “Không sợ! Tóc anh dày lắm. có rụng cũng không sợ!” Nói xong hắn ngoác cái miệng sói ra, ngấu nghiến…tôi.

 

Nhắm mắt lại, tôi thả mình say đắm mê mệt trong từng động tác của hắn, cảm giác lâng lâng tung bay trong mây khói khiến tôi không kìm nổi khẽ run lên. Đến đoạn cao trào nhất, cùng hắn hét lớn, đầu óc biến hóa kỳ ảo về trạng thái êm ả mênh mang sau một hồi huyên náo, hỗn độn.

 

Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, tôi mệt lữ rúc gọn trong lòng hắn, lờ mờ nhớ ra hình như vẫn còn một chuyện gì đó quên chưa kịp nói với hắn.

 

Là chuyện gì ấy nhỉ…

 

 

Vận động thể lực trước khi đi ngủ có thể giúp người ta ngủ thật ngon. Buổi sáng tỉnh dậy, tôi vừa uể oải xoay người thở ra đầy thỏa mãn.

 

Đang vặn mình, tôi chợt nhớ ra chuyện muốn nói tối qua.

 

Ninh Hiên đang tắm, đợi hắn đi ra, tôi ập đến kéo cánh tay hắn nũng nịu nói: “Ông xã, em muốn bàn với anh một chuyện!”

 

Ninh Hiên vừa lau tóc vừa nhếch miệng nở cụ cười đầy đen tối, hỏi: “Vẫn muốn nữa?”

 

Kiềm chế cơn kích động muốn cào cấu, đánh đấm hắn, tôi nói: “Linh tinh! Đấy không phải là chuyện em muốn nói, chuyện em muốn nói là..” Tôi còn chưa kịp nói hết câu liền bị hắn ngắt lời: “Muốn đi làm hả?”

 

Sau khi kết hôn, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà để Ninh Hiên nuôi. Ngày xưa khi hắn vẫn là học sinh tôi vẫn là cô giáo, hắn đã từng nói với tôi: “Sau này anh sẽ nuôi em, em không phải làm gì hết chỉ cần yêu anh là được!” Nhưng phải sau tám năm xa cách dài như kháng chiến, đến bây giờ hắn mới có cơ hội thực hiện điều đó.

 

Tôi biết rõ Ninh Hiên thương tôi, không muốn tôi ra ngoài bôn ba vất vả nên đã đồng ý với yêu cầu của hắn là sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm phu nhân hào phú, không đi làm ở đâu hết.

 

Ban ngày không có việc gì thì ở nhà nghe nhạc, ra ngoài đi dạo, buổi tối đợi chồng đi làm về cùng ăn cơm, cùng hôn nhau, trước khi đi ngủ lại thực hiện mấy bài vận động nồng cháy trên giường, cuộc sống như vậy nói chung cũng được coi là thảnh thơi an nhàn.

 

Thảnh thơi thì thảnh thơi đấy, nhưng như thế lâu quá lại cảm thấy thật sự quá nhàm chán. Cuối cùng sau một tháng làm phu nhân hào phú tôi vẫn không thể quen được với tình cảnh không có việc gì để làm. Tôi muốn đạp cửa chạy ra ngoài tìm một công việc gì đó.

 

Cuối cùng Ninh Hiên cũng chấp nhận yêu cầu của tôi, đồng ý cho tôi ra ngoài làm việc. Nhưng làm việc thì phải nghe theo sự sắp xếp của hắn, cấm không được ý kiến.

 

Nghe xong điều kiện ngang ngược của hắn, tôi nhăn nhó hỏi: “Không phải anh định cho em đến công ty anh làm thư ký giám đốc đấy chứ?”

 

Nếu thế thật thì có khác nào ở nhà đâu…

 

Ninh Hiên cười khúc khích: “Anh cũng định thế nhưng sợ em không đồng ý!”

 

Tôi liền lắc đầu rồi lại gật đầu: “Không đồng ý, không đồng ý! Anh đoán đúng, anh đoán đúng đấy!”

 

Lại một ngày ở nhà trông nhà nữa trôi qua, khi đã xong xuôi mọi hoạt động buổi tối, chuẩn bị chìm cào giấc ngủ. Ninh Hiên mới ghé sát tai tôi nói: “Anh lo liệu xong rồi, từ tuần sau bà xã có thể bắt đầu đi làm.” Tôi vội vàng mở to mắt, hỏi hắn: “Làm việc gì?”

 

Ninh Hiên cười nham hiểm: “Nghề chính của em!”

 

Nghề chính của tôi.

 

Tối hôm đó tôi phải nghĩ mãi mới nhớ ra nghề chính của mình là gì.

 

___Giáo viên dạy toán.

 

Thì ra Ninh Hiên đã sắp xếp cho tôi quay trở lại trường Trung học số 1!

 

Sau tám năm, nhìn lại những ký hiệu công thức trong sách giáo khoa, tôi có cảm giác như đã xa cách chúng cả một đời.

 

Ninh Hiên nói: “Năm đó anh không được em hướng dẫn tốt nghiệp, bây giờ anh rất muốn nhìn em tiễn một khóa học sinh ra trường, cũng là để kỷ niệm chuyện trước kia của bọn mình!”

 

Với lý do vô cùng hợp tình này của hắn, tôi không thể nào từ chối được, bắt đầu ra sức soạn giáo án.

 

Thứ Hai đến trường, đầu tiên tôi đi gặp hiệu trưởng. Đứng trước của phòng hiệu trưởng, tôi không khỏi bồi hồi thấp thỏm vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng liền sau đó, tôi đã phấn khởi như mở cờ trong bụng.

 

Hiệu trưởng từ một người đầu tóc bạc phơ biến thành một người trung niên khỏe mạnh!

 

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, trong một lúc vẫn còn mơ mơ màng màng, hình như Ninh Hiên có nói cho tôi biết trường Trung học số 1 đã đổi hiệu trưởng, là một người đàn ông đứng tuổi. Một lần hắn “cải trang vi hành” đến các cửa hàng thì gặp ông ta, hai người nói chuyện khá hợp nên đã kết thân từ đó.

 

Đã gặp hiệu trưởng xong, tiếp theo là đến phòng bộ môn gặp đồng nghiệp.

 

Những thầy cô trong tổ Toán năm đó giờ còn lại chưa đến một nửa, nhìn thấy tôi ai cũng há miệng ngạc nhiên, thi nhau nói: “Nghe nói có đồng nghiệp mới tên là Tô Nhã, mọi người tưởng là trùng tên thôi, không ngờ đúng là em à, Tô Nhã! Sao tự nhiên hồi trước lại xin nghỉ việc thế? Sao bây giờ lại quay về? Lấy chồng chưa? Nếu còn độc thân cô giới thiệu cho người này!”

 

Trước những ánh mắt và lời nói niềm nở nhưng cũng đầy thăm dò này, tôi đành giả ngây giả ngô bịa ra vài chuyện cho qua.

 

Ninh Hiên vẫn dùng tên Trình Hải để giao tiếp và làm việc bên ngoài, hắn cũng kiên quyết che giấu tung tích, chẳng mấy khi cho phép phóng viên chụp ảnh mình nên số người biết Ninh Hiên chính là Trình Hải rất ít.

 

Tôi nói với mọi người năm đó sức khỏe có vấn đề nên xin nghỉ dạy, bây giờ bệnh tình đã khỏi mới quay trở lại trường tiếp tục công tác. Ngoài ra tôi cũng đã kết hôn nên mọi người không phải mất công mai mối làm gì. Cuối cùng tôi lịch sự nói hai tiếng “cảm ơn” để kết thúc buổi hàn huyên khi hội ngộ này.

 

Không ít thầy cô cao tuổi đã về hưu, vị trí của họ được các giáo viên trẻ khác lấp chỗ. Văn phòng bộ môn năm đó bây giờ được chia ra làm hai phòng, một bên dành cho các thầy cô thuộc hàng lão thành, một bên là của các giáo viên trẻ. Tôi được xếp vào ngồi cùng phòng với lực lượng giáo viên trẻ bộ môn. So với năm xưa, không khí trong văn phòng dường như sôi nổi hơn rất nhiều. Tôi lặng lẽ quan sát, ngoài tôi ra còn có năm giáo viên trẻ khác, bốn nữ một nam đang to nhỏ bàn chuyện gì đó. Mấy người đó rủ tôi buổi tối cùng đến sàn nhảy. Khi tôi nói mình phải về với chồng liền bị cả đám giếu cợt một trận ê chề.

 

Chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, tôi cắp sách vở lên lớp. May mắn lần này tôi được nhận một lớp khá ngoan, đám học sinh rất dễ bảo, không làm khó tôi chút nào, vừa thấy tôi tất cả đều cười tít mắt.

 

Bài học đầu tiên đã kết thúc tốt đẹp, tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi.

 

Về đến nhà tôi luôn miệng nịnh bợ Ninh Hiên là ông chồng sáng suốt, ông chồng uy vũ, dạy học là tạo phúc cho nhân loại, có ý nghĩa và vui hơn nhiều so với làm bà nội trợ suốt ngày lo chuyện cơm nước.

 

Ninh Hiên vừa cười xảo quyệt vừa hỏi tôi định cảm ơn hắn thế nào. Tôi nói: “Anh làm việc vất vả cả ngày, chắc là đau lưng nhức mỏi cơ bắp lắm, để em mát xa cho anh thư thái nhé!”

 

Hắn kéo tay tôi trườn đến ngực hắn rồi dùng giọng gian tà nói: “Ừ, anh thích được em mát xa lắm, nhưng không phải là ở đó mà ở đây này…” (anh Hiên này BT wá....)

 

Dù không biết chúng tôi đã ve ván tán tỉnh nhau bao nhiêu lần rồi nhưng trước kiểu chim chuột trắng trợn này của hắn, tôi vẫn thấy mặt mình nóng ran, tim đập chân run đầu óc quay cuồng.

 

Mơ mơ màng màng xoa bóp cho hắn, xoa xoa bóp bóp cuối cùng không biết thế nào lại thành ra chính tôi cũng được hắn xoa bóp, sau đó, tiến thêm một bước nữa, bị hắn xơi tái hoàn toàn.

 

Sắp chìm vào giấc ngủ, hình như tôi nghe thấy hắn nói muốn có một em bé.

 

Nghe hắn nói thế tôi không thể không sướng rơn cười mãn nguyện.

 

Bé cưng của hai chúng tôi, tôi đã muốn từ rất lâu rồi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 69 - 70

Loading...