Vẫn mơ về em Chương 43 - 44
Chương trước: Chương 41 - 42
43. Làm tổn thương anh lần nữa
Tôi vô cùng nhục nhã vì sự thật thà và đói khát sinh lý của cơ thể mình! Ý chí của tôi sụp đổ tan tành trong dục vọng mãnh liệt!
Nước mắt tôi trào ra, chan chứa ấm ức tủi nhục. Tôi hận Ninh Hiên. Sao hắn có thể dùng cách vô sỉ đó để chứng minh tôi đang nói dối!
Tôi đẩy hắn ra, dồn hết sức đẩy hắn ra, vừa khóc vừa chạy khỏi căn phòng đó. Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà suy xét điệp báo viên An Tỷ ngoài cửa sẽ dùng ánh mắt sắc lẹm thế nào để săm soi tôi, cũng chẳng còn tâm trí đâu giữ bộ mặt ung dung giả tạo mọi khi.
Tôi mặc kệ tất cả, cắm đầu cắm cổ chạy như điên như khùng.
Ninh Hiên không đuổi theo tôi. Bởi trước khi đẩy hắn ra tôi còn nói: “Anh thỏa mãn rồi chứ? Chắc anh không biết Trác Hạo cũng đang ở thành phố này! Tôi và anh ấy mới là một đôi! Ninh Hiên, nói cho anh biết một lần nữa, tôi không yêu anh! Không yêu!”
Nhìn vào mắt Ninh Hiên, tôi có thể thấy nỗi đau và tổn thương của sáu năm trước một lần nữa, chỉ là giờ còn khắc sâu hơn nhiều!
Tại sao hai con người rõ ràng đều yêu nhau, lại phải giày vò và làm tổn thương nhau như vậy?
Câu trả lời thực ra rất đơn giản, chỉ gồm bốn chữ.
Hoàn cảnh đưa đẩy.
Từ hôm đó tôi không có đến chỗ Ninh Hiên làm bình hoa trang trí nữa mà quay về trung tâm triển lãm kiên thủ với chức vụ của mình.
Quản lý thấy tôi quay về, một mặt vẫn khen ngợi tôi là nhân viên tốt, mặt khác lại không che đậy nỗi băn khoăn dò hỏi tôi xem có phải tôi đã làm sai việc gì nên bị họ đuổi về không.
Tôi cũng xin vái cả nón với lối tư duy mâu thuẫn điển hình của ông một lần nữa.
Tôi giữ thái độ im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, dù gì việc này cũng đâu phải do tôi nói là xong. Chi bằng cứ ngồi yên quan sát biến động.
Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, kẻ phàm tục như tôi lại chết sặc trong biển nước mắt cuồn cuộn. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc lên khóc xuống, khóc đến hụt cả hơi. Vừa nấc lên nức nở tôi vừa để mặc cho thứ cảm xúc lẫn lộn không biết là đau khổ hay ngọt ngào, biến thái vô cùng từ cảm quan đến lý trí trỗi dậy trong lòng: Ninh Hiên, trong mắt hắn vẫn còn có tôi!
Nhưng, một lần nữa tôi lại ra tay làm tổn thương hắn!
Hắn kiêu ngạo như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác bị tôi làm tổn thương; ngang bướng là vậy, khó khăn lắm mới có thể quên oán hận, thừa nhận rằng thực ra hắn vẫn còn quan tâm đến loại cỏ đã nhai như tôi, nhưng vẫn là tôi không biết điều, lại đẩy hắn ra lần nữa.
Tôi đoán sau lần này chắc chắn hắn sẽ chẳng do dự gì mà không căm hận tôi đến tận xương tủy.
Hai ngày đầu quay về trung tâm triển lãm, tôi luôn ở trong trạng thái thấp thỏm không yên. Tôi lo lắng không biết Ninh Hiên sẽ nói gì với quản lý, không biết chuyện này liệu có ảnh hưởng xấu đến việc tổ chức cuộc triển lãm sắp tới hay không. Giả sử hắn lấy bừa một lý do như trong người khó chịu, thể trạng kém không kham nổi được công việc, hay như sốt cao phải nằm liệt giường để hủy bỏ cuộc triển lãm này, nếu có thế thật, nhất định quản lý sẽ khóc ròng đến chết mất.
Tôi nhấp nhỏm như ngồi trên bàn chông suốt hai ngày, làm Đào Tử hễ thấy tôi là phải tránh xa. Nó nói nó nghi ngờ công ty vàng bạc đá quý lớn nhất toàn cầu này không sạch sẽ, bên trong có lẽ có rất nhiều bọ chét. Vì thế sau một chuyến công tác từ bên đó trở về, lúc nào bạn đồng nghiệp của nó tinh thần cũng bất an, vò đầu bứt tóc, nghoẹo trái nghoẹo phải, đập nọ đập kia trông rất đáng sợ.
Nó còn nói với Tiểu Điền, căn cứ theo tần suất và biên độ ngọ nguậy không yên của tôi, cùng mức độ đau khổ và khó chịu hiện rõ trên mặt, có thể kết luận trên người tôi phải có năm sáu bảy tám con bọ chét là ít.
Lời nó vừa truyền đi, tất cả mọi người đều nhìn tôi như nhìn một con thủy quái. Đồng nghiệp khắp trung tâm triển lãm bắt đầu bàn tán sôi nổi, đoán già đoán non xem tại sao công ty đó lại có bọ chét.
Tôi nhìn mọi người tranh cãi om sòm vui vẻ, chợt nhận ra muốn vui vẻ cũng hết sức đơn giản. Chỉ cần ngây ngốc đừng suy nghĩ nữa, hòa nhập với mọi người, dần dần niềm vui cuộc sống sẽ trở lại.
Tâm trạng tôi từ đó đã khá lên, bên công ty vàng bạc đá quý cũng không có phản hồi xấu nào về tôi.
Tôi bắt đầu thấy yên tâm hơn, nhưng lại chuyển sang hụt hẫng mơ hồ.
Phụ nữ, vĩnh viễn là thể loại sinh vật mâu thuẫn nhất trên thế gian này. Lúc hắn muốn mình thì không ưng, đến lúc hắn không cần đến nữa thì lại nhớ nhung không thôi. Không đồng ý để hắn làm bạn trai mình, nhưng nghe nói hắn có bạn gái lòng lại đau đớn khổ sở còn hơn cả thất tình. Sợ hắn manh động khiến người khác dò đoán được tình cảm mập mờ giữa hai người, nhưng khi hắn không có bất cứ động thái nào lại không nguôi than thở mất mát hụt hẫng.
Ngày qua ngày, trái tim tôi khổ sở chịu đựng nhớ nhung hụt hẫng nhưng thân xác đã lấy lại được vẻ lãnh đạm. Đào Tử cho rằng lũ bọ chét trên người tôi đã bỏ đi hết nên bắt đầu mon men lại gần do thám.
Nó láo liên hỏi tôi: “Tô Nhã, mình đang suy nghĩ nát óc về một vấn đề, đó chính là, bọ chét liệu có lây qua con đường tình dục hay không!”
Nó ngờ rằng mấy con “bọ chét” trên người tôi có nguồn gốc từ cuộc vật lộn thân mật trên giường với một gã nào đó. Thứ động vật kí sinh hút máu người đáng ghét kia chính là nhân lúc hỗn độn đã thừa cơ bò từ gã ta sang tôi.
Tôi hỏi Đào Tử: “Thế bọ chét trên người gã nào đó ở đâu ra? Chẳng lẽ do hắn lăn lộn với một cô nàng khác trước đó? Nếu thì bọ chét trên người cô nàng kia lại ở đâu ra? Cô ta lăn lộn với ai nữa? Vậy rốt cuộc nguồn gốc những con bọ chét này thế nào? Có bao nhiêu người bị nhiễm bọ chét trong chuỗi xích tình ái dài dằng dặc này?”
Đào Tử nghiêm túc trả lời tôi: “Tô Nhã, cậu nghĩ xa xôi quá đấy, sợi xích tình ái mà cậu nói không nhất định phải dài như vậy đâu. Vì vòng đời của con bọ chét e là rất ngắn ngủi, chỉ cần truyền qua một hai người xong là nõ đã chết nghoéo rồi.”
Tôi nói: “Đào Tử, tư tưởng của cậu đúng là có vấn đề nghiêm trọng. Thực ra nhân loại lây nhiễm bọ chét bằng cả đống cách, ví dụ như hắt xì hơi vào mặt nhau này, hai người uống chung một cốc nước này, hay như có quả táo cậu cắn một miếng xong lại đưa cho người ta ăn tiếp này, vân vân. Nhưng sao cậu lại khăng khăng bỏ qua hết mấy khả năng kia mà nhảy bổ tới quan hệ xác thịt thế hả? Thế mới thấy cậu là đứa con gái có tâm hồn đen tối đến nhường nào!”
Đào Tử nhìn tôi như nhìn đứa tâm thần, săm soi từ đầu đến chân, đáp: “Tô Nhã, mình thấy cậu vừa liệt kê ra đều là những con đường lây nhiễm viêm gan thì đúng hơn, đương nhiên ngày nay cúm A cũng đã tiên tiến đến độ lây truyền qua những cách cậu vừa kể, nhưng chắc chắn đó không thể là con đường lây lan bọ chét được!”
Nó hỏi tôi: “Tô Nhã, có phải cậu bị kích động rồi phải không? Trong sách nói, phụ nữ đã qua tuổi hai mươi lăm mà vẫn chưa ổn định được đời sống tình dục sẽ dẫn đến tình trạng âu sầu phiền muộn và rối loạn thần kinh đấy. Xem ra nói như vậy cũng có lý thật, mình khuyên cậu nên tìm một gã nào đó, tóm chặt lấy hắn rồi nhanh nhanh mà phát triển tình bạn vĩ đại đi thôi!”
Đào Tử quan tâm lo lắng cho tôi, lời lẽ chân thành khẩn thiết, làm tôi không khỏi xúc động.
Tôi đang dạt dào cảm xúc trước tấm lòng của Đào Tử thì điện thoại trong túi áo rung bắn lên. Tôi giật mình, lòng dạ bắt đầu chợt nôn nao, bồn chồn khôn xiết.
Mong là hắn nhưng cũng sợ là hắn. Nếu không phải hắn, chắc tôi đau lòng sao không phải là hắn, còn nếu như là hắn tôi nhất định sẽ lại than thở sao lại là hắn.
Tôi lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn màn hình.
Dãy sỗ rất quen thuộc. Nhưng không phải là hắn.
Không phải hắn rồi…
Tôi bấm nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia không giấu nổi xúc động nói với tôi: “Tô Nhã, anh về rồi!”
Khẽ thở dài một hơi, tôi đáp: “Chào mừng anh đã trở về, Trác Hạo!”
Trác Hạo ra nước ngoài điều tra thị trường, không có mặt ở thành phố B gần một tháng nay.
Trong lòng tôi có chút bùi ngùi. Ông trời thật biết thương hoa tiếc ngọc, hiểu khi nào nên an bài để một người đàn ông khác xuất hiện, ra tay cứu vớt cô gái đang tự sa vào ngập ngụa trong đống bùn nhão ái tình.
Tôi nhớ đã từng nghe câu: Muốn bước ra khỏi bóng tối thất tình đau đớn, hãy thử bắt đầu một cuộc tình mới.
Trác Hạo nói với tôi: “Tô Nhã, tối nay đi ăn cùng anh đi! Anh… rất nhớ em!”
Tôi nhắm nghiền mắt, cố dằn lòng quyết định.
Tôi nhẹ nhàng đáp vào điện thoại: “Vâng!”
Tôi và Trác Hạo ngồi đối diện nhau trong nhà hàng kiểu u, tiếng đàn violon réo rắt nhè nhẹ giúp tôi nhẹ nhõm dần. Trác Hạo có vẻ gầy hơn, nét mặt vẫn còn dấu tích mệt mỏi sau một cuộc hành trình dài. Anh mỉm cười hỏi tôi: “Tô Nhã, lâu lắm rồi không gặp nhau, em có nhớ anh chút xíu nào không?”
Tôi lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Trác, anh trở nên ghê rợn như thế từ bao giờ vậy?”
Trác Hạo vẫn rất phong độ giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, không hề hốt hoảng hay lúng túng trước câu lầm bầm của tôi: “Tận đáy lòng anh muốn hỏi em như vậy đấy, không phải giả vờ sến súa đâu. Ngược lại, trước kia em vốn là cô gái thích lãng mạn lắm vậy mà bây giờ lại trở nên tê liệt cảm quan, không muốn nghe cả những câu nói tri kỷ.”
Tôi không biết nên đáp lại thế nào, chỉ im lặng cười gượng.
Trác Hạo đặt dao dĩa xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, nụ cười dần dần biến mất: “Tô Nhã.” Anh gọi tên tôi, tôi ngẩng lên đáp: “Dạ?”
Anh nhìn tôi, nói: “Anh có đọc báo. Ninh Hiên, cậu ta đến thành phố B rồi.”
Trác Hạo chỉ nói đến thế, nghe vừa như đã nói xong lại vừa như chưa nói hết.
44. Lá thư của Trác Hạo
Trác Hạo cười nhạt: “Tô Nhã, mấy năm trước, khi có ý định chuyện công ty từ thành phố A đến thành phố B, anh đã phải bỏ ra khá nhiều công sức, qua lại với không ít nhân vật lớn nhỏ trong cả giới thương nhân và chính khách. Bố cô gái đó là một nhân vật không tầm thường chút nào. Hai gia đình Ngải Phi và Ninh Hiên cũng được xem là có quan hệ nhiều đời, hai người họ đều thuộc hàng gia thế hiển hách, rất môn đăng hộ đối. Anh đoán nếu không xảy ra sự cố gì thì hai người chắc chắn sẽ kết hôn đấy.”
Tim tôi nhói đau. Tàng thịt bò trên đĩa càng lúc càng cứng đầu, lần nào dao dĩa hạ xuống cũng trượt đi, chém nhầm xuống mặt đĩa sứ, phát ra những tiếng lách cách chói tai. Tôi không bình tĩnh nổi nữa, vứt luôn dao với dĩa xuống bàn, ngẩng lên nhìn thẳng vào Trác Hạo và hói: “Sao anh phải nói với em những điều này? Trác Hạo, anh có ý gì?”
Trác Hạo lại cười, nụ cười dường như có chút tự trào: “Được rồi Tô Nhã, anh thừa nhận anh cố ý nói ra những điều này. Anh… chỉ là anh căng thẳng quá. Anh lo Ninh Hiên quay về rồi thì… trong mắt em chỉ có mình cậu ta, còn anh lại lần nữa biến thành không khí trước mặt em mà thôi.”
Thực ra tôi muốn nói với Trác Hạo, dù cho Ninh Hiên không quay về, dù cho tôi ở đây còn hắn ở nước ngoài, hai chúng tôi không thể gặp nhau thì trong mắt tôi hắn vẫn là duy nhất, còn Trác Hạo, dù anh có không phải luồng không khí trước mắt em, thì nhiều nhất cũng chỉ như khối thịt đông bán trong suốt mà thôi.
Trác Hạo tiếp tục nói: “Tô Nhã, chính mắt anh chứng kiến những năm qua em đã dằn vặt khổ sở thế nào. Thật không dễ để em phấn chấn lên được một chút như bây giờ, cậu ta quay về rồi anh lo em lại đi theo vết xe đổ trước kia. Cậu ta đã có cuộc sống riêng của mình, bên cạnh cũng sẵn có đối tượng kết hôn rồi. Em không nên tiếp tục chui đầu vào đấy nữa, còn dấn thân vào đó một lần nữa anh sợ em sẽ không thể bước ra được đâu.”
Cổ họng tôi đắng chát. Tôi cố giữ nụ cười trên môi, dù biết lúc này mình cười còn khó coi hơn cả khóc. Tôi nói: “Trác Hạo, anh vốn đâu biết lý do năm đó em và Ninh Hiên chia tay. Nếu anh biết thì chắc chắn anh sẽ không cho rằng chúng em còn có cơ hội ở bên nhau nữa đâu.”
Trác Hạo nhìn tôi, đôi mày từ từ chau lại, do dự một lúc mới hỏi: “Vậy, anh có thể biết năm đó tại sao em và cậu ta chia tay không?”
Tay tôi đang để trên bàn siết chặt lại thành nắm đấm. Tôi cúi đầu nói: “Xin lỗi Trác Hạo, em không thể nói được.”
Một cảm giác ấm áp bao trùm bàn tay tôi. Trác Hạo vừa giơ tay ra đặt tay anh lên tay tôi.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh sâu thăm thẳm như không thể nhìn thấy đáy.
Anh nói: “Tô Nhã, quên cậu ta đi.” Tiếng violon đột nhiên vút cao, trong tiếng đàn cao vút đó anh tiếp tục nói: “Làm bạn gái anh nhé, được không?”
Nhà hàng kiểu u phong cách tao nhã độc đáo, ánh đèn mờ ảo làm người ta trở nên lười biếng. Tiếng violon lúc trầm lúc bổng, lúc khoan thai lúc lại réo rắt phiêu diêu loang rộng. Không gian tràn ngập lãng mạn và ám muội. Một con người tinh tú của xã hội hẵng còn độc thân vừa tha thiết bày tỏ với cô gái ngồi đối diện: “Làm bạn gái anh nhé, được không?”
Nhưng biểu hiện của cô gái lại quá khác thường. Cô ta há miệng, trợn tròn mắt chỉ nói với người tinh tú kia một từ, làm anh ta sụp đổ hoàn toàn, cô ta nói: “Hả?”
Bàn tay Trác Hạo đang nắm tôi run run. Anh mang bộ mặt rạn vỡ, rút tay về trong thất bại. Cuối cùng, tôi cũng có chút không đành lòng: “Thế nào nhỉ, vừa rồi tiếng đàn vút lên cao quá nên anh nói gì em không nghe rõ!”
Trác Hạo khẽ lắc đầu nói: “Tô Nhã, vừa rồi em bắt đầu bằng “thế nào nhỉ” đấy!”
Tôi… trời!... Lại bại lộ rồi…
Tôi xoa xoa mũi, nói: “Chuyện đó, Trác Hạo này, anh không thích em thật đâu phải không? Đàn ông chẳng phải đều không có hứng thú với cỏ đã nhai sao?” Đột nhiên tôi lại nhớ đến người đã nói câu này, lòng không khỏi quặn lên đau nhói.
Trác Hạo nhìn tôi rất lâu, như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Anh nói: “Người đàn ông khác có thể không thích nhưng hắn ta không đại diện cho tất cả đàn ông. Hơn nữa, giữa anh và em, thì anh là cỏ đã nhai mới đúng, có điều không biết phụ nữ bọn em có hứng thú với cọng cỏ nhỏ bé đáng thương đã nhai rồi này không thôi!”
Tôi bật cười: “Lại còn tự nhận là ngọn cỏ nhỏ bé nữa! Anh tự tin quá nhỉ, em thấy anh sắp thành ông nội của cọng cỏ nhỏ bé rồi đấy!”
Trác Hạo thấy tôi cười cũng bật cười theo: “Vì thế, phải mau kiếm cho ngọn cỏ nhỏ bé một bà nội, bằng không ông nội nó sẽ héo khô đi mất.”
Tôi thôi cười, nhìn Trác Hạo, khẽ khàng nói: “Trác Hạo, anh không thiếu phụ nữ mà.”
Trác Hạo cũng thu lại nụ cười, nhìn tôi, khẽ khàng nói: “Tô Nhã, hãy tin anh, giờ bên cạnh anh không có bất kỳ cô gái nào khác” Anh ngừng lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Anh đã qua cái tuổi yêu đương trăng hoa rồi.”
Trác Hạo hỏi tôi: “Tô Nhã, em có biết anh bắt đầu yêu em từ khi nào không?”
Tôi hỏi: “Không phải ngay từ lần đầu chúng mình gặp nhau à?”
Trác Hạo lắc đầu: “Không phải. Lần đầu gặp em anh chỉ thấy cô bé này rất hồn nhiên, gia thế không phải hiển hách gì nhưng cũng không đến nỗi, có học lực lại nết na, rất phù hợp để lấy về làm vợ. Lúc đó anh vẫn chưa biết đến rung động, chỉ muốn tìm một người hiểu chuyện lại không quá can thiệp đến công việc cũng như cuộc sống của anh để kết hôn là tốt nhất. Sau khi gặp em, anh cảm thấy em là người đáp ứng đầy đủ những yêu cầu đó của anh nên mới quyết định công khai kết thân với em.”
Tôi không thể vui vẻ gì trước những lời này. Mặc dù bây giờ tôi đã không còn yêu Trác Hạo nữa nhưng bất kỳ cô gái nào cũng thế thôi, nghe bạn trai cũ của mình nói: “Hê, thực ra lúc đầu anh có thích em đâu” thì ai mà thoải mái cho nổi.
Tôi cũng không chịu thất thế, liền nói: “Ừ, Trác Hạo, Thực ra em cũng nghĩ giống anh đấy. Hồi đầu em cũng thấy anh đẹp trai, có nhà, có xe, có cả tài khoản ngân hàng lại chưa vợ nên mới nghĩ: A, anh này phù hợp làm bạn trai mình đây!”
Trác Hạo nghe tôi nói thì bật cười ha hả, có vẻ rất sảng khoái, làm tôi không thoải mái chút nào. Anh nói: “Tô Nhã, kiểu không chịu kém người khác này của em… được lắm… rất giống trước kia!”
Tôi chạnh lòng. Có thế nào cũng không thể giống trước kia được nữa. Thời gian đã hết lần này đến lần khác in hằn những vết màu tro xám lên cuộc đời tôi, muốn xóa cũng không thể xóa được.
Bữa tối với Trác Hạo kết thúc trong lời tạm biệt mơ hồ của tôi. Lúc rời khỏi nhà hàng, trước cửa xoay, tôi bỗng thấy một bóng người lướt qua. Bóng người đó trông rất giống Ninh Hiên. Nhưng tôi lại nghĩ nhất định là mình nhìn nhầm. Mấy hôm nay đi trên đường, hễ gặp ai có dáng người na ná Ninh Hiên là tôi lại tưởng mình vừa trông thấy hắn. Tôi biết, hiện tượng này có tên gọi là khao khát không được thỏa mãn nên nằm mơ giữa ban ngày.
Về đến nhà, tôi nghe nhạc một lát rồi đi tắm. Trước khi đi ngủ tôi mở máy tính kiểm tra thư, bất ngờ thấy một lá thư của Trác Hạo mới gửi tới.
Phân vân một lát, tôi mở thư.
Tô Nhã,
Anh muốn nói nốt câu chuyện trong bữa tối vừa rồi. Đợi anh nói hết rồi em hãy tự phán xét xem anh có còn là kẻ yêu đương lăng nhăng không, anh có xứng đáng được em phó thác một lần nữa không.
Anh bắt đầu có tình cảm với em thực sự từ khi nào? Chắc em sẽ không đoán được đâu. Bắt đầu chính từ sợi dây chuyền kim cương đó.
Em còn nhớ lần chúng ta đến Thúy Bảo Trai mua sợi dây chuyền chứ. Trước đó, anh vốn cho rằng em là một cô bé ngây thơ trong sáng, nhưng khi em nói muốn có sợi dây chuyền đó anh đã thấy có chút thất vọng. Anh nghĩ em cũng không khác gì những cô gái vây quanh anh khi đó, đều thích những trang sức, ưa tiền, chuộng hư vinh. Nhưng về sau, anh lại có cảm giác em không hề thích sợi dây chuyền nạm kim cương đắt tiền đó. Bởi buổi tối khi anh đưa em về, em lại bất cẩn để quên nó trên xe của anh.
Nếu em thực sự thích sợi dây chuyền ấy thì sao có thể sơ ý, tiện tay vứt nó vào một chỗ, trong chốc lát đã quên ngay được. Sau đó anh lẳng lặng quan sát, tất cả những thứ anh mua cho em hôm đó em đều không hề dùng tới một lần. Qua điểm này anh càng khẳng định em không phải là người yêu hư vinh vật chất.
Sau đó có bữa tiệc tối, anh cố ý bảo em đeo sợi dây chuyền kim cương kia, xem em có nhớ ra đã để quên nó ở chỗ anh hay không. Anh đợi mãi, chờ em nhớ ra để đến đòi anh. Kết quả lại nằm ngoài dự liệu của anh, em không những không đến đòi anh, không những không nhớ ra đã bỏ sợi dây chuyển ở đâu, mà còn không biết từ đâu kiếm ra một sợi dây chuyền giả!
Trong bữa tiệc tối đó, đâu đâu cũng là các nhân vật có tiếng trong thương trường và chính giới, ai cũng có cặp mắt rất sành sỏi, thế mà em vẫn có gan đeo trên cổ một sợi dây chuyền giả đi cùng anh. Qua đó anh càng cảm thấy em thực sự rất hồn nhiên và hồ đồ theo kiểu rất đáng yêu.
Sau bữa tiệc, anh bắt đầu cảm thấy em đang cố tình sắm vai một cô nàng yêu vinh hoa trước mặt anh. Ban đầu anh đoán là em làm vậy có thể là để thu hút sự chú ý của anh. Sau nay anh mới phát hiện ra là không phải thế, em thực sự muốn anh chán ghét em. Nhưng vì sao? Vì sao em lại làm như vậy? Đúng lúc anh đang băn khoăn không sao hiểu nổi thì Lộ Lộ, chính là cô gái mà em bắt gặp đi cùng anh vào Thúy Bảo Trai hôm đó, đã cho anh biết nguyên do. Lộ Lộ và anh có qua lại một thời gian, cô ấy cũng sớm nhận ra quan hệ giữa bọn anh không thể tiến triển sâu hơn được nên cuối cùng đã quyết định kết hôn cùng người đàn ông đã bao năm rồi vẫn theo đuổi cô ấy. Trước khi theo chồng rời khỏi thành phố A đến sống ở một nơi khác, cô ấy nói với anh: “Trác Hạo, em sắp kết hôn rồi, có chuyện này chi bằng cũng nên nói cho anh biết. Thực ra cô bạn gái bé nhỏ của anh, hẳn đã biết chuyện giữa hai chúng ta rồi. Hôm anh đưa em đến Thúy Bảo Trai mua trang sức, cô bé ấy đã đứng nhìn từ bên ngoài. Lúc anh đi thanh toán, em quay ra thì thấy cô ấy đang cắm đầu bỏ chạy. Khi đó em còn ý định tiến xa hơn với anh nên đã không nói cho anh biết.”
Khi ấy anh mới hiểu ra, vì sao em muốn anh ghét bỏ em. Đó là vì em muốn anh chia tay em.
Trước kia anh vẫn cho rằng em là cô bé ngốc nghếch không hiểu chuyện, rất thích hợp để nuôi trong nhà làm một cô vợ chăm lo nhà cửa, con cái, không can thiệp quá vào chuyện phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài của cánh đàn ông. Nhưng qua chuyện này anh mới phát hiện ra, kỳ thực em rất thông minh, rất nhạy cảm và rất tinh tường. Em đã sớm nhận ra với bản tính kiêu ngạo tự phụ của anh, nếu em đòi chia tay trước thì nhất định anh sẽ không bao giờ chấp nhận, không dễ gì anh chịu bị đá bởi một cô nhóc như vậy, thế nên em đã nghĩ cách để anh nói chia tay trước. Suýt chút nữa anh đã bị lừa nếu em không để quên dây chuyền trên xe anh hôm đó.
Từ đó, anh ngược lại còn bắt đầu có tình cảm nghiêm túc với em.
Nhưng anh lại quá tự tin vào bản thân mình, tự tin rằng thực ra vì em yêu anh nên mới không chấp nhận được chuyện anh lăng nhăng, nên mới muốn rời xa anh.
Một phần vì quá tự tin như vậy nên ban đầu anh không vội vàng tìm em. Anh muốn đợi đến lúc em không chịu được nữa mà đầu hàng quay lại tìm anh trước.
Thời gian đó anh cũng đang bận rộn với việc mở rộng công ty. Để có thể chuyển được công ty từ thành phố A đến thành phố B mưa thuận gió hòa này, anh phải tìm mọi cách gặp gỡ, kết giao với các nhân vật chính yếu trong thành phố. Cả trong bữa tiệc tối đó, ngay đến em bỏ về lúc nào anh cũng không hay biết vì còn mải tiếp chuyện mấy vị quan chức cấp cao.
Nói chung, thời gian đó vì quá bận rộn với việc công ty, lại đã an tâm phần nào về em nên anh cứ trù trừ không tới tìm em.
Nhưng sau đó, bỗng một ngày em đến tìm anh, nói với anh là muốn chia tay. Em nói đã yêu người khác. Mặc dù rất kinh ngạc thấy cuối cùng em lại dám nói ra hai tiếng chia tay nhưng lúc đó anh vẫn nực cười tưởng rằng em còn yêu anh, yêu người khác chỉ là cái cớ em bịa ra, là một kiểu phản kháng trước sự lạnh nhạt của anh mà thôi.
Anh muốn xem mức độ phản kháng của em có thể đến đâu, nên khi em nói chia tay anh không phản đối.
Đó là quyết định tự cao tự đại ngu ngốc nhất của cuộc đời anh. Đến nay đã tròn sáu năm trời anh sống trong hối hận.
Khi anh phát hiện ra đúng là em đã yêu người khác thì mọi chuyện đã muộn. Rồi khi anh biết người em yêu là một học sinh cấp Ba ít tuổi hơn em, Tô Nhã à, em nhất định không biết cảm giác lúc đó của anh rối bời thế nào đâu. Anh thực sự đã rất hoang mang. Khó chịu, buồn bực, bẽ bàng, đau lòng và cả cảm giác bị phản bội, cứ liên tục ùa đến xoắn xuýt đan xen, dường như muốn ép anh phát điên.
Nghĩ lại, nhiều lúc anh cũng thấy mình thật nực cười, chuyện bọn mình đến bước đường này cũng chỉ vì ban đầu anh là kẻ bất trung, ấy vậy mà khi đấy anh cứ nghĩ người phản bội là em, còn anh mới là người bị phản bội. Chỉ có thể nói, Ninh Hiên còn quá trẻ, thất bại dưới một tên nhóc như vây anh thực sự không phục.
Anh biết gia thế nhà Ninh Hiên không đơn giản nên dù biết rõ chuyện hai chúng ta không thể cữu vãn được nữa nhưng trước khi đến thành phố A anh vẫn cố đấm ăn xôi nói những câu đại loại như em và cậu ta sẽ không thể ở bên nhau.
Anh biết những lời nói đó sẽ làm em giận, nhưng Tô Nhã, anh chỉ muốn cho em biết, một người đàn ông dù trước nay luôn bình tĩnh lãnh đạm, bất kể trên thương trường hay trên bàn đàm phán đều có thể mặt không biến sắc dùng lời nói làm vũ khí tấn công đối phương, nhưng khi đối mặt với một người con gái lại mất kiềm chế nói ra những lời như vậy, chỉ có thể giải thích bởi một lý do duy nhất, đó là anh ta đã thực sự có tình cảm với người con gái đó.
Tô Nhã, anh đã may mắn được gặp lại em ở thành phố B này. Anh cảm thấy ông trời đã ban cho anh một cơ hội nữa. Vì thế, anh không muốn buông tay, không muốn sai lầm thêm lần nữa, anh phải nắm chặt cơ hội này, nắm chặt em, nắm chặt hạnh phúc đã từng tuột khỏi tay mình. Hạnh phúc ấy đã từng ở rất gần anh đến nỗi dường như chỉ giơ tay ra là có thể chạm tới, nhưng anh lại không biết trân trọng mà đánh mất.
Xin hãy tin anh, anh yêu em không phải là chuyện một sớm một chiều. Anh yêu em từ trước khi chúng mình chia tay ở thành phố A chứ không phải sau khi gặp lại em ở thành phố B này. Chỉ vì bản tính tự cao tự đại lố bịch của chính anh mà giữa chúng ta đã xảy ra quá nhiều sai lầm.
Ninh Hiên đã trở thành quá khứ của em. Anh có thể thấy thứ cậu ta để lại cho em, là nỗi đau lòng miên man không hồi kết. Những tổn thương hắn để lại ấy liệu có thể để anh dùng tiếng cười và hạnh phúc bù đắp cho em trong những năm tháng từ nay về sau không?
Những tâm sự này anh đã cất giấu trong lòng rất lâu. Nếu không có chuyện Ninh Hiên về nước khiến anh cảm thấy bất an thì anh sẽ không nói ra đâu. Em biết rồi đấy, anh vốn là một gã tự phụ, thậm chí còn hơi cố chấp, nếu không có nguyên nhân bên ngoài tác động thì có lẽ cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ nói ra những điều này.
Anh định vốn sáng mai sẽ gặp em nói trực tiếp nhưng lại vừa nhận được tin phải ra nước ngoài giải quyết một số việc gấp của công ty. Vé máy bay đã đặt rồi, chỉ lát nữa thôi anh sẽ lên đường nên anh đành chọn cách gửi thư điện tử cho em, bộc bạch những lời xuất phát từ tận đáy lòng này. Tô Nhã, lần này anh đi cũng phải mất một thời gian dài, trong những ngày anh đi xa, em có thể suy nghĩ kỹ về lời đề nghị làm bạn gái anh được không?
Nếu em bằng lòng, anh xin đảm bảo suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu thương một mình em, sẽ không bao giờ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. làm em đau lòng hay phiền muộn nữa.
Xin em hãy tin anh, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc đến cho em.
Anh chờ câu trả lời của em.
Trác Hạo
Xem tiếp: Chương 45 - 46