241 Trong lưu đinh lâu, không khí có nhàn nhạt mùi thơm của trúc, một phòng ấm áp sáng ngời. Lúc này, thiếu nữ nằm trên giường vô ý vươn tay khẽ chạm trên trán, mơ hồ đau đớn khiến nàng nhíu mi lại,, rồi sau đó nhẹ nhàng nâng khóe mắt, chậm rãi mở ra, con mắt chảy qua một tia nghi ngờ.
242 sau khi Tiêu Thanh Hàn đi, không lâu, cửa bị đẩy ra. Lê Hân bước vào, vẻ mặt âm trầm, mưa gió đánh tới. bên trong lưu đinh lâu, không khí nhàn nhạt mang theo mùi trúc, một phòng sáng ngời.
243 “Làm sao ngươi biết?” Lê Hân vặn lông mày, sau đó nâng khóe môi lên. ”Thì ra là ngươi ở cạnh minh phong, ngay cả độc dược cũng biết. Nếu biết, vậy thì càng tốt, ngươi hưởng thụ đi, khi ngươi hạ độc Thiển Y, ngươi cũng nên nghĩ tới hoàn cảnh này rồi chứ.
244 Bịch một tiếng, cửa bị hất văng ra, bạch y xoẹt qua một mảnh trong trẻo lạnh lùng, nam tử nhìn cô gái thống khổ trên giường. “Hân, ngươi làm cái gì vậy?” Thanh âm của hắn rất lạnh.
245 “Tri Hạ, ngươi tới đây. ” Vân Thiển Y ngồi trở lại trên ghế, sau đó kêu tên Tri Hạ. Tri Hạ rất nhanh đi tới bên người nàng, mà Vân Thiển Y nghĩ một lát, sau đó trực tiếp rỉ tai với Tri Hạ.
246 Trong lưu đinh lâu, một mảnh yên tĩnh, Tiêu Thanh Hàn đứng trước giường, bất động như một pho tượng đá, chỉ có tròng mắt chớp chớp chỉ vì tiếng rên thống khổ của thiếu nữ trên giường.
247 Lúc này, lưu đinh lâu, Vân Tâm Nhược dựa lưng vào cửa, đem thân thể tựa tại đó, nàng ngưỡng mặt lên, tròng mắt khép hờ, mặc cho ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt.
248 Hạ tình nhai, có thể nói cảnh sắc ở đây thuộc loại bậc nhất thiên hạ, núi non bao trùm bốn phía, tiếng chim hót lanh lảnh, các loại hoa kỳ lạ mọc đan xen, có thể nói là bốn mùa như xuân, nhưng cũng hết sức hung hiểm, dưới vách núi sâu không thấy đáy, không ai biết phía dưới rốt cuộc là cái gì, là cây, là nước, hay là đá, dù sao chỉ cần té xuống, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
249 Cùng lúc đó, một nam tử áo đen bước nhanh về hướng hạ tình nhai, trong tay cầm một mảnh giấy, trang giấy trong tay không ngừng bị vò nát, thần sắc hắn âm trầm, tóc đen bay lên, hết sức vội vàng.
250 Lúc này, hắn mở mắt ra, không ngờ là trong mắt không còn tức giận, chỉ có lạnh lùng, lạnh như băng, giờ phút này, toàn thân hắn tràn ngập sát khí, loại sát khí này khiến thân thể Vân Tâm Nhược không ngừng run rẩy, chủy thủ trong tay bị Vân Thiển Y nhét vào lúc trước rơi xuống đất.
251 Đột nhiên, hắn hất cằm, tay giơ lên lần nữa, “Độc không phải ngươi hạ thì ai hạ?” Mà Vân Tâm Nhược vẫn không trả lời. “Thế nào, không còn gì để nói?” Nam tử cười lạnh, đôi môi mỏng nâng lên.
252 Chợt, nàng đứng lên, ống tay áo bị gió thổi lên, trong không khí truyền đến một tia máu tươi. “Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?” Tri Hạ đột nhiên đứng dậy.
253 Đột nhiên đẩy cô gái trong ngực ra, hắn xoay người, áo đen trong gió tung bay, đưa mắt nhìn Vân Tâm Nhược, tròng mắt đen từ từ biến thành âm trầm cộng thêm hận ý.
254 ‘phập” một tiếng. . . . . . Sau đó là tiếng kêu thống khổ cua cô gái, con dao. . . . . . lún sâu vào ngực, một dòng máu tươi đỏ thẩm tuôn ra. . . . . .
255 Khi bọn họ không phản ứng kịp thì nàng đã không còn ở đây, cho dù nàng không bị chủy thủ đâm vào tim thì rơi xuống Hạ tình nhai này, nàng chết là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa trên người nàng còn trúng loại cực độc Túy Nguyệt lưu tâm.
256 “Minh Phong, dừng tay. ” Nam tử khẽ mở môi mỏng, thanh âm xuyên vào lòng người, giống như băng tuyết, không có độ ấm. Nghe được giọng nói của nam tử, bàn tay Minh Phong giữa không trung dừng lại, nhưng không thả xuống, cũng không động.
257 Sát khí, sát khí nặng nề, đè nén làm người ta không thể di động nửa bước, ngay cả việc hô hấp cũng khó khăn. “A. . . . . . ” Đột nhiên nghe được Vân Thiển Y thét lên một tiếng, Minh Phong cùng Lê Hân đảo mắt nhìn về phía ả, sau đó dõi theo ánh mắt sợ hãi kia, bọn hắn cũng hoảng sợ không dứt.
258 Tất cả đều thay đổi , thay đổi hoàn toàn, thay đổi khiến bọn họ không cách nào tin được chuyện mình thấy, Thanh Hàn quốc sư đầu bạc trắng trong tích tắc, toàn thân không còn khí chất trước kia, thay vào đó là một ác ma, vô tình, muốn đem tất cả vật trước mắt phá hủy.
259 Minh Phong cầm thuốc, đi về phía Vân Thiển Y, Vân Thiển Y bị điểm huyệt, không cách nào nhúc nhích, chẳng qua trong mắt mang theo khẩn cầu, mang theo đáng thương, nhưng không cách nào đả động nam tử áo đỏ trước mắt.
260 Minh Phong đi tới trước mặt của hắn, cúi đầu nhìn nam tử nằm trên mặt đất, khẽ thở dài một cái, bây giờ hắn quả thật không biết đối xử với Lê Hân như thế nào.