341 Chúng nhân đều thấy lạ lùng, người như Doãn Dương tất tham lam vô cùng, có gì tốt đều vơ về mình nhưng trữ vật giới chỉ cho biết không phải thế. Tôn Lập tách ra, may mà trữ vật giới chỉ không gian đó cực lớn, ném cho Giang Sĩ Ngọc sử dụng.
342 Vũ Dương Lôi uể oải: "Nha đầu, đừng chống cự, ngươi không đấu lại quốc sư đâu. Ngươi chỉ một mình thì ta mặc kệ nhưng sau lưng ngươi là Vân thị, ngươi dám không? Ngươi đi rồi, Vân thị sẽ bị diệt!"Vân Chỉ Nhạn vẩy tay, chiết phiến đột ngột xòe ra.
343 Ô Hoàn hoàng thất tích lũy mấy nghìn năm, đều ở đây, mấy trăm năm nay Thiên Sư các quật khởi, bảo vật của tu chân giới liên tục được đưa vào. Tôn Lập vào đây như cá gặp nữa!Không thể bỏ qua Nguyên thú thiên thư, Võ Diệu và La Hoàn muốn lấy, trước đó Võ Diệu chỉ dẫn Tôn Lập làm đồ giả.
344 Bốn đệ tử của Vũ Vĩnh Nguyên không dám tin, vốn có ưu thế áp đảo tính mà bị bọn Giang Sĩ Ngọc giết mất gần trăm bộ hạ!Cả bốn đều bị thương. Nghiêm trọng nhất là lão tam và lão tứ, một bị Giang Sĩ Ngọc ném đao gần như cắt đứt tay, một bị Tô Tiểu Mai xuất kỳ bất ý đâm xuyên vai trái!Cũng may mấy kẻ đáng sợ kia sắp xong đời, chiến quả sinh mệnh do bộ hạ chất lại sắp do họ hái.
345 Tôn Lập cầm binh khí đó đầy quỷ dị, Vũ Vĩnh Nguyên chỉ nhìn là chợt run lên!Cảnh giới của y và Tôn Lập khác nhau, Tôn Lập lúc trước qua việc Ma nhãn cự nhận đánh vỡ Luân hồi bàn mà biết ma binh này đáng sợ.
346 Tôn Lập uống trà, nghe tiếng ồn ào ngoài xa thì hỏi: "Ai ở bên ngoài?"Vân Chỉ Nhạn nhạt giọng: "Triều đình văn võ đại thần tụ tập ngoài điện đã hai ngày rồi.
347 Bộc Dương Tú vốn đầy tin tưởng đến kinh đô, tưởng dễ dàng được hoàng đế sủng ái, không ngờ Mễ Diệu Ngọc lại bảo nàng ta đợi, nàng ta biết ngay hoàng đế không có hứng với mình, đả kích không nhỏ.
348 Tôn Lập hớn hở, định cho hết vào kho nguyên liệu rồi lại do dự một chốc: Trước đó đã bảo mỗi bên một nửa, giờ quét sạch thì không thích hợp. Gã lui khỏi hoàng tự hiệu phủ khố, đứng ngoài đợi.
349 Sáng hôm sau, bọn Tôn Lập đi, Vân Chỉ Nhạn do dự mãi rồi vẫn ra tiễn. Tô Tiểu Mai trốn trong chúng nhân, Vân Chỉ Nhạn không gặp riêng. Ở nam môn kinh đô đã bày bàn và rượu ngon, Vân Chỉ Nhạn đưa ra tận cửa thành, cầm chén: "Chư quân, xin cạn chén, sau này rỗi đừng quên ở kinh đô còn một vị bằng hữu!"Tám người uống cạn: "Điện hạ dừng bước, bọn tại hạ đi đây!"Chúng nhân từ biệt, Tôn Lập thả Lão nha mãng tượng, chúng nhân đi xa.
350 Ấn đường huyệt sáng chói, trong thần quang vô tận có bát quái quang luân xuất hiện. Bát quái lại có hai thái cực ngư. Kim sắc thần văn từ từ ấn lên giữa thái cực đồ.
351 Tôn Lập đằng không, tay trái Bá Vương, tay phải Thiên Vương, song chưởng tách ra, xé tan thủy nguyên ba quang. Thủy nguyên ma ngư tung hoành tại hải vực này lâu năm, lần đầu tiên gặp tình huống này, linh trí hữu hạn nên nó không hiểu vì sao lại thế.
352 Tôn Lập ngẩn người: "Thiên ngoại tinh hạch? Thập yêu thị thiên ngoại tinh hạch?""Thiên ngoại tinh hạch là kim thuộc hạch tâm còn lại khi vì sao bị hủy diệt, là phần quý nhất!" Võ Diệu nói.
353 "Nhị vị, nên giải thích chứ?"Tôn Lập ngữ khí gây sự. Võ Diệu cười ha hả: "Giải thích gì hả? Bọn ta giúp ngươi có đại cơ duyên, còn không mau cảm tạ! Đây là một trong cửu đỉnh, ngươi gần như hoàn toàn khống chế thần khí này, sau này thế giới này là thiên hạ của ngươi, ha ha ha!"Tôn Lập chụp lấy lý lẽ: "Gần như? Gần như! Võ tổ, lão nhân gia có ý gì hả? Tiểu tử trả giá như thế mà còn không thể khống chế đại đỉnh?""Hắc hắc!" Võ Diệu cười nhạt: "Tiểu tử, tri túc đi, đấy là thần, thần khí a, đâu dễ khống chế? Ngươi thế này là vận thế nghịch thiên rồi.
354 ". . . Bất quá từ Thái hư chân ngã luyện trở đi ngươi sẽ thấy “Tinh hà chân giải” huyền diệu thế nào. Thái hư chân ngã luyện tu luyện quy tắc chi lực.
355 Cái sừng hiển nhiên là thứ quý nhất của Tê giác hổ kình nên không thể bỏ qua, rồi da, vảy, xương và nội đơn cũng không bỏ qua được. Hai mươi mốt viên nhất phẩm linh thú nội đơn, Tôn Lập nghĩ thôi cũng kinh hãi.
356 "Ầm, ầm, ầm. . . "Sóng như núi dồn liên tục, Tôn Lập tạm thời đưa Cửu đế mông đồng lên không, không dám bay quá cao vì sợ gặp nguy hiểm khác. Ngoài mấy trăm dặm là Tinh Thần hải.
357 Sùng Dần và Sùng Bá từ hai cánh vây lại, bọn Tô Tiểu Mai đi sau, ai nấy ép sát mặt đất, như gió quét qua lao khỏi rừng. Không có ai đạp không phi hành, vì với cảnh giới của chúng nhân thì như thế tuy nhanh nhưng không linh hoạt bằng đi dưới đất, địch nhân thần bí cũng đáng sợ, lại ném tới một ngọn thương thì ở trên không khó tránh.
358 Tôn Lập từ từ hạ Bá vương chưởng, đạo bóng màu lục bị đặt xuống, thở hồng hộc rồi nói mấy câu líu lo. Bọn Sùng Dần hoang mang, nhìn Tôn Lập - - ai nấy có thói quen gặp chuyện không giải quyết được thì trông vào gã.
359 Tôn Lập đi ra, ném hai phong thú linh hoàn xuống: "A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn do mỗ bắt. "Y nói bằng ngôn ngữ yêu tộc. Thấy phong thú linh hoàn, ba mươi yêu tộc dũng sĩ nổi giận: "Nhân tộc đáng chết dám làm nhục dũng sĩ Dạ Khiếu bộ lạc!"Cự yêu Ma Lặc Đinh quỳ dưới nhuyễn kiệu, tay trái đấm ngực: "Vương thượng, xin cho Ma Lặc Đinh xuất chiến, vi bộ lạc rửa sạch sỉ nhục!""Rửa sạch sỉ nhục!""Rửa sạch sỉ nhục!""Rửa sạch sỉ nhục!"Cả sáu mươi bốn yêu tộc dưới nhuyễn kiệu cũng nổi giận, đấm ngực hô to.
360 A Cổ Long nhìn vào trong rừng, ánh mắt càng lúc càng hung hãn, quay lại đi đến chỗ Phong Bảo Bảo quỳ một chân: "Vương thượng, đại tế ti không sai đâu, Thiên thần thiết khẳng định có trên đảo, chỉ còn chỗ đó thôi!"Bác Nhĩ Hãn quỳ nói: "Vương thượng hạ lệnh đi! Thuộc hạ không tin có vương thượng tọa trấn, chúng ta có ngần này dũng sĩ mà không làm gì được số nhân tộc đó?"Phong Bảo Bảo lo lắng, mấy hôm nay đã ước thúc bộ tộc, không cho lại gần khu rừng có bọn Tôn Lập.