21 - Dậy đi, giờ này mà còn ngủ à?
- Giờ này là giờ nào cũng mặc, tránh cho bà ngủ.
- Ơ bà hay nhỉ. Thế bà có thức không thì bảo?
- Không!
- Vậy bà ngủ đi nhé! Con đi ăn đây.
22 “ Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều. . . “.
Bọn con trai ôm đàn guitar, ngồi bệch xuống bục giảng mà hát.
Trời ạ, lần đầu tiên trong 4 năm học chúng tôi mới thấy bọn con trai 9A2 đẹp trai.
23 - Tao xin lỗi mày. . .
- Không, Thiên, tao không trách mày. Tao mừng cho mày. . .
- Mày đừng ra vẻ là mày ổn. Thật sự tao không muốn đi, nhưng tao không thể lựa chọn.
24 - Lâm! Anh làm gì vậy? Bỏ Yến ra!
Thiên, là Thiên!
- Hừ, bỏ ra? Không đấy, làm gì được tao nào?
Lâm chọc tức Thiên, càng mạnh tay và biến thái với tôi hơn.
25 Tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã hơn 9h sáng mà Thiên vẫn chưa đến. Ngày thường có hắn làm “gà trống báo thức”, hôm nay hắn không đến tôi lại ngủ quên mất.
26 Tôi lang thang một mình khắp phố phường. Mỗi bước đi là một kỉ niệm. Nhanh nhỉ, 3 năm rồi, tôi một mình chống chọi với thế giới cũng đã 3 năm rồi.
Ngày mai tôi lên tận thủ đô học.
27 Tôi lặng lẽ quan sát Thiên suốt buổi. Rõ ràng là gương mặt ấy, mái tóc ấy, giọng nói ấy. Nhưng điệu bộ thì hoàn toàn không phải. Hắn nhút nhát, điềm đạm chứ không bá đạo, tinh nghịch, và “điên” như Thiên của những năm về trước.
28 Tôi không chấp nhận lí do “bận” của Khánh.
Chiều được nghỉ nên trưa nay tan học, Hân chở tôi chạy theo Khánh trên chiếc Cup 50 của Hân.
Hai đứa cứ lén lút đi sau Khánh.
29 Tôi quay lại thủ đô trước ngày vào học hai hôm. Sau khi đánh một giấc dài vì mệt mỏi do đi xe, tôi quyết định đến nhà Khánh. Chỉ còn hôm nay tôi rảnh, một khi đã vào học thì chẳng còn thời gian đâu mà đi.
30 - CAO. . . VỸ. . . THIÊN!
Tôi đứng giữa sân trường, hét lớn. Hắn quay đầu lại, giương vẻ mặt ngu ngơ đáng ghét:
- Hở?
- Hở, hở cái đầu mày! Tên.
31 - Mày định học báo chí tiếp không Thiên?
- Chắc là tao học tiếp.
Tôi lườm:
- Mày thi sao mà đậu giỏi vậy? Ngày xưa Văn suýt dưới trung bình cơ mà?
- Chả hiểu mày ạ.
32 Thiên trở về lớp học với cái tên Trương Hoàng Khánh, vẫn làm cậu sinh viên hiền hậu đáng yêu. Duy chỉ có tôi mới hiểu hắn điên đến mức nào.
Tôi và hắn không công khai yêu nhau, nhưng mỗi ngày hai đứa cùng đi cùng về, làm gì cũng có nhau, ai cũng biết giữa chúng tôi có tình cảm.
33 Thiên và tôi lang thang ra công viên, rồi vô thức bước đến con đường quen thuộc dẫn đến trường Nam Văn.
Thiên cho tay tôi vào túi áo hắn, giọng hoà vào gió:
- Nhớ hồi xưa mày nhỉ.
34 - Mẹ ơi mẹ ba giành ăn với con!
Tôi vừa vào cửa đã nghe con bé méc.
“Bé lớn” cũng nũng nịu:
- Ba đâu có đâu, sao con méc mẹ?
Tôi thơm vào mặt con bé, ẵm con lên ghế, giành lại miếng bánh từ tay ba nó.