261 Mạc Phi Vân chạy ra khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm với dáng vẻ có chút nhếch nhác và sắc mặt khó coi, cả nhóm đi vốn có tám người, tính cả Duy Na và Mộ Tuyết, nay chỉ còn lại năm.
262 Nơi đây không những là khu vực lớn nhất học viện Sử Lai Khắc mà đồng thời cũng là tòa kiến trúc lớn nhất học viện. Diện tích của Đấu Thú Khu lớn gần bằng diện tích của mấy tòa Giáo Học Lâu của hệ Vũ Hồn cộng với khu ký túc xá và quảng trường Sử Lai Khắc.
263 - Đó là Hồn Cốt. Tiên Lâm Nhi nói. - Hồn Cốt? Thằng nhóc này có Hồn Cốt cánh tay phải từ khi nào thế?Phàm Vũ khiếp sợ nói:- Ta nhớ rõ ràng phần thưởng trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái của nó là của tay trái mà!Trong lúc ba người bọn họ trò chuyện bên này, trận chiến bên dưới cũng không có dừng lại.
264 Khi ảo ảnh ánh sáng ấy chặt con báo ngàn năm thành từng mảnh thịt vụn thì ba người Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ liền bắt đầu có chút nôn nóng, đứng ngồi không yên.
265 Trước đây, Băng Bạo Thuật chủ yếu được truyền vào và kích nổ bên trong xác của Hồn Thú, biến Hồn Lực còn sót lại thành một vụ nổ mạnh. Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo nhân lúc con sư tử ngàn năm đang tập trung sự chú ý vào Ám Kim Khủng Trảo ở bàn tay phải của mình, liền nhân cơ hội này mà dùng tay trái, truyền Băng Bạo Thuật vào chân trước bên trái của nó, hành động này còn có điểm nào để chê nữa?Hồn Lực đang di chuyển trong chân trước bên trái của nó nháy mắt biến thành lực nổ thật mạnh, tường thành dù có vững chắc đến mức nào thì cũng sẽ dễ dàng bị phá vỡ từ bên trong, tình huống này cũng tương tự như thế.
266 Cũng ngay lúc này, từ giữa trán Hoắc Vũ Hạo chợt lóe lên ánh sáng màu vàng ánh kim. Nháy mắt sau, nó như ánh mặt trời buổi bình minh, lặng lẽ xuất hiện, không hề chói mắt nhưng lại làm bất cứ ai nhìn thấy dù là con người hay Hồn Thú cũng phải theo phản xạ mà nheo nheo mắt, và tất cả suy nghĩ của bọn họ giống như đều phải tạm dừng ở giây phút này.
267 *Hư Nhược: suy yếu. Tốc độ của Độc Giác Ma Tê sau khi bị ánh sáng từ kỹ năng thứ ba của Hoắc Vũ Hạo phủ xuống đã giảm xuống đáng kể, mà cơ thể bọn chúng cũng đã bắt đầu có chút lắc lư lảo đảo.
268 Hòa Thái Đầu cũng không làm Hoắc Vũ Hạo thất vọng, nhờ sự trợ giúp từ Vận Mệnh Chi Quang, mặc dù không đến nỗi là bách phát bách trúng nhưng chỉ sau sáu lượt bắn, hai còn Hồn Thú trong tình trạng suy yếu bị bắn trúng đầu mà chết.
269 Thật ra chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài của Hòa Thái Đầu vốn là vật có thể khắc chế Giang Nam Nam, vì bản thân hắn đã bị cố định một chỗ, rất khó tóm lấy ném đi.
270 Dáng người của vị lão sư này hết sức nhỏ nhắn, trông giống như là một nữ nhân xinh đẹp. Nhưng râu ria lại như bọn thổ phỉ, cả hai kết hợp lại thực kích thích thị giác.
271 Lục Tiêu Tiêu lại xoay cổ tay một lần nữa, miệng Hòa Thái Đầu liền khép lại, òng ọc òng ọc, “cục nước mũi” kia chạy thẳng một đường xuyên qua cuống họng hắn, nháy mắt sau, gương mặt Hòa Thái Đầu từ màu đen hóa thành trắng, trắng sang vàng, vàng đến tím và… ngất xỉu.
272 Tác dụng thần kỳ của Vận Mệnh Nhãn cũng dần dần hiện ra, nhất là ở mặt chế tạo Hồn Đạo Khí. Nếu Hoắc Vũ Hạo thông qua Vận Mệnh Nhãn để khắc trận pháp ở hạt nhân thì có thể nhảy đến bước chế tạo thứ hai.
273 - Các con, đừng khóc…Gương mặt già nua của Mục lão thoáng hiện một nụ cười bình thản, gương mặt trắng bệch cũng ửng đỏ. Giờ phút này, tinh thần của lão dường như đã phấn chấn hơn rất nhiều.
274 - Từ vạn năm nay, nương theo Hồn Đạo Khí phát triển không ngừng là sự tuột dốc của Đường Môn, cuối cùng bị người chiếm đoạt. Học viện Sử Lai Khắc luôn lo lắng cho hết thảy các quốc gia trên đại lục, khó mà thiên vị được.
275 Mục lão thời trai trẻ giống Bối Bối hiện nay ít nhất năm sáu phần, chẳng qua khí chất của của lão đầy hơi thở quang minh mà thôi. Dần dần, cả người Mục lão hoàn toàn hóa thành màu vàng, từng miếng vảy rồng màu vàng rực bắt đầu xuất hiện trên làn da lão, sau đó bao phủ khắp cả người.
276 Loại trạng thái này của Hoắc Vũ Hạo thực làm mọi người vô cùng lo lắng, thậm chí Huyền lão còn từng đi theo sát gót canh chừng hắn một thời gian. Huyền lão phát hiện, dường như Hoắc Vũ Hạo đã tự phong bố nội tâm của mình, để hoàn toàn đắm chìm vào trạng thái tu luyện điên cuồng.
277 Huyền lão ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường hắn, im lặng nhìn Hoắc Vũ Hạo, khẽ cười. - Đứa nhỏ ngốc, lão phu đã hết cách lay chuyển được chấp nhất trong lòng ngươi.
278 Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt nghiêm túc, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, dường như lại có chút do dự, rồi lại im lặng không phản ứng gì một cách kỳ lạ.
279 Khi Vương Đông thức giấc, mặt trời đã lên cao. Đêm qua tuy ngủ khá muộn nhưng giấc ngủ này của hắn lại vô cùng thoải mái. Đã khá lâu rồi hắn chỉ toàn dùng thời gian buổi tối để tu luyện, nên sau giấc ngủ ngon, cả người hắn rã rời chẳng muốn rời khỏi giường, cảm giác thư thả này quá tuyệt vời.
280 Nghe Ngôn Thiểu Triết nói thẳng ra như vậy, sắc mặt Kính Hồng Trần liền trầm xuống, nói:- Được. Không ngờ viện trưởng Ngôn là người thẳng thắng như vậy.