21 *Chuyện xưa như mây khói
Đêm khuya, ánh trăng lành lạnh chiếu trên con đường đá nhỏ, Mộ Dung lão thái quân một mình đến tiểu viện ở Đông Nam, cấm địa của Mộ Dung sơn trang.
22 *Cẩu huyết: kinh điển của kinh điển, quen thuộc đến nỗi nhàm chán, đôi khi rất sến.
Khi bốn người Mộ Dung Huyền Y, Họa Linh Lung, Lôi Tiểu Thư và Tường Phong đến được bờ Cẩm hồ thì chiếc thuyền hoa Mộ Dung Cẩm Y bao đã rời khỏi bờ hồ từ lâu.
23 Thuyền hoa náo loạn, nhạc sư và ca kĩ bốn bề nhốn nháo. Dải lụa đầy màu sắc của ca kĩ Yên Chi Nô trói chặt lấy tay chân Mộ Dung Cẩm Y, thiếu nữ áo tím, “Hồ” Tử Vận Y của Ly Thiên giáo ở bên cạnh cũng đang phóng ngân châm tẩm độc vào mắt hắn.
24 Lúc này ở Mộ Dung sơn trang cũng là một thảm cảnh. Đám người Mộ Dung Huyền Y và Tường Phong đi khỏi chưa bao lâu thì một gói đồ máu me được đính trên cửa lớn màu đỏ của sơn trang.
25 Một ngày sau khi kịch chiến qua đi, Mộ Dung sơn trang lại khôi phục sự bình yên tạm thời, Tổng quản Mộ Dung Đa Đa chỉ huy gia đinh quét dọn sân vườn hỗn loạn, khiêng các thi thể chiến tử đi, sắp xếp lại các nhân viên thương vong, phái thêm người phụ trách trực đêm… Tất cả mọi người đều im lặng không nói, áp chế nỗi bi thương phẫn hận trong lòng, xử lý công việc đâu vào đó.
26 Y Như Bạch cẩn thận thay thuốc cho Mộ Dung Cẩm Y toàn thân đầy vết thương đang hôn mê, sau đó tỉ mỉ quấn từng lớp từng lớp vải trắng lên người hắn, cho đến khi đào hoa ca ca vốn phong lưu mê người bị quấn thành xác ướp chỉ lộ ra đôi mắt cá chết hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ thần thái gì.
27 Một tiếng sấm rền vang kéo theo những giọt mưa dày đặc rơi xuống.
“Quả nhiên là mưa lớn rồi. ” Lôi Tiểu Thư dựa bên cửa sổ cảm thán một câu, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Huyền Y đã ôm kiếm ngồi đó nửa canh giờ không lên tiếng.
28 *Mời cá vào rọ
Trong đại sảnh yên tĩnh. Mộ Dung Huyền Y vẻ mặt phẫn nộ, cố gượng không để mình ngã xuống, kiếm chỉ vào mặt Lôi Tiểu Thư đang cảm thấy tội lỗi, “Rốt cuộc các người giở trò gì trong trà của ta?”
Đối diện với chất vấn của Mộ Dung Huyền Y, trong mắt Lôi Tiểu Thư lóe qua một tia hoảng loạn, nhưng rồi lập tức hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí lên mặt, “Huynh đừng nên phản kháng thì hơn, đây là thuốc mê đặc chế của Lục Phiến Môn, phát tác rất nhanh.
29 *Tình thế thay đổi
Họa Linh Lung nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ tay phải của Y Như Bạch rồi quấn một lớp băng cố định. Y Như Bạch vẫn là bộ dạng ngơ ngác lơ đãng, đụng vào chỗ bị thương cũng không kêu một tiếng, haiz, chắc là sợ hãi quá rồi.
30 Chiếc xe ngựa xóc nảy trên con đường gồ ghề, Y Như Bạch vô thức dựa vào thành xe, ánh mắt uể oải, tay nắm chặt góc váy. Thì ra đến cuối cùng nhạc dứt người đi, vẫn chỉ còn một mình độc lai độc vãng, giống như lúc nàng bò ra từ đống thi thể mgười năm trước, cô độc một thân một mình phiêu bạt trên đường như du hồn…
Sau đó, nàng va phải một cỗ xe ngựa hoa lệ, phủ phục trước y bào thêu hoa dát vàng, nàng nghe thấy giọng nói mạo hiểm của mình: “Chỉ cần cho tôi thời gian, ba năm, không, một năm, tôi có thể nuôi cho ngài cổ hoa lợi lại nhất.
31 Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện cẩu huyết vô trách nhiệm này muốn hiến tặng những ai muốn biết kết cuộc của các nhân vật khác cũng như hiếu kỳ về tình tiết của những phần sau.
32 “Keng keng keng”, gác chuông điểm canh Ba, thành Lạc Dương đêm khuya thanh vắng, nhưng phố đèn đỏ vẫn vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đàn hát vang trời, dập dìu yến oanh, phấn son sực nức.
33 Bảy ngày sau. Trong một rừng cây nhỏ ở ngoại ô phía Đông Lạc Dương, chim chóc hoảng hốt bay vọt lên bầu trời đêm, Hoa Miên Miên thân mặc y phục dạ hành đạo tặc tiêu chuẩn vác một tay nải lớn bò bên gốc cây, kéo chiếc khăn đen đang che mặt đến suýt ngạt thở xuống, há to miệng hít thở không khí trong lành.
34 Gần đây Đỗ Thanh Thanh hơi phiền não, phiền là thu nhập của khách điếm giảm hơn phân nửa, các khoản thuế má cũng không rảnh rỗi lo đến, chạy bàn đầu bếp không còn lòng dạ đi làm, Lưu Liên hỏi nàng ta phải làm thế nào, nàng ta nói: giảm biên chế.
35 Cuối cùng… cuối cùng cũng được giữ lại rồi.
Hoa Miên Miên ôm chăn nệm vô cùng cảm khái đứng trước cửa phòng, nội tâm cuộn sóng, mắt lệ lưng tròng, đến mức Tường Phong sau lưng và Lưu Liên dẫn đường vòng qua mình cũng không phát giác.
36 Hôm sau, thời tiết trong lành, khách điếm Đồng Thuận không có khách, Tường Phong nhân lúc rảnh rỗi kéo Hoa Miên Miên chuẩn bị ra ngoài làm việc, trước lúc đi có xin phép bà chủ Đỗ Thanh Thanh.
37 Sáng sớm hôm sau, Hoa Miên Miên và Tường Phong cùng Lưu Liên ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về bị một đoàn người chen chúc giữ chân trên đường, tới không được lui chẳng xong.
38 Tay, là bàn tay thon dài không xương; đao, là đao mỏng như cánh ve.
Bàn tay như vậy chỉ nên thuộc về sát thủ vô tình lạnh lùng; còn đao như vậy cũng chỉ nên thuộc về Võ lâm mưa máu gió tanh.
39 Mười sáu tháng tư, ánh nắng chói chang, thời tiết trong lành, chim ca hoa nở, tất cả đều hài hòa hữu tình. Nếu như, nếu như trong khách điếm không có tên tiểu lưu manh đáng ghét kia thì càng hoàn mỹ hơn.
40 *Bướm bay phấp phới
Hoa Miên Miên ủ rũ bước trên đường, trong tay nắm hai hộp son thượng đẳng, nàng một cước đá tung hòn đá nhỏ cản đường, lòng thầm tính toán: Mục Tư Ngọc kia đến rồi, chuyện Cầm Yêu phải làm trước một bước mới được.