41
Đúng lúc này điện thoại của Lăng Đạo Hi đặt trên bàn làm việc vang lên, Kỳ Đông cầm lấy quẳng xuống sàn, “Tiếp. ”
Lăng Đạo Hi quỳ gối bên chân Kỳ Đông tiếp điện thoại, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm người ở đầu kia thực cấp bách, Lăng Đạo Hi thì lại nhất quán giọng điệu hờ hững, tất cả đòi hỏi đối phương đưa ra đều lạnh lùng từ chối, thậm chí còn nghiêm nghị răn dạy mắng ngược trở lại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể tưởng tượng ra được bộ dáng khuất nhục của anh lúc này, ngoại trừ một cái cravat ra thì cả người trần trụi bị người đàn ông kia giẫm dưới chân.
42 Trong văn phòng của Lăng Đạo Hi có tây trang dự phòng, anh đơn giản thu dọn rồi thay xong, mới theo Kỳ Đông cùng rời khỏi công ty, khi hai người về đến nhà thì đêm đã sâu, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn có một Samoyed ngu ngốc còn chưa dẫn đi dạo.
43
Ba năm sau
"Được rồi, tôi đi liền bây giờ đây, đại khái nửa giờ nữa sẽ tới… Đồ tôi đều chuẩn bị tốt hết rồi, nếu họ tới trước thì nhờ họ chờ tôi chút…” Một người mang kính mặt búp bê mang theo một túi văn kiện từ tòa nhà đi ra, vừa đi vừa nói điện thoại, chờ anh ta đến được bãi đỗ xe công ty mới phát hiện không ổn.
44 Tống Kiệt tìm một phần văn kiện chẳng quan trọng gì tới cho Kỳ Đông kí tên, sau đó liền ở lì trong văn phòng Kỳ Đông không đi, lại còn ấp a ấp úng nói không được lý do, Kỳ Đông nhìn y như thế liền biết ngay nhất định là có chuyện.
45
Ngày hôm sau là cuối tuần, Kỳ Đông quẳng Samoyed qua bên nhà Tống Kiệt, mang theo Lăng Đạo Hi đi coi món ‘đồ điện gia dụng’ cỡ lớn hắn mới mua.
Lăng Đạo Hi đứng ở bến tàu, kinh ngạc nhìn món đồ kềnh càng trong nước, “Ngài mua du thuyền?"
Trước mặt anh tuyệt đối là một anh chàng đẹp trai trong gia tộc du thuyền, thân thuyền thuần trắng, đường cong thuôn gọn, như một con phi ngư (cá chuồn) tràn ngập cảm giác tốc độ cùng sức bật.
46 Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi chơi trên biển ước chừng hai ngày một đêm mới lên đường trở về, họ lái xe chạy trên đường núi, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là triền núi, dưới sườn núi cây cối rậm rạp, phóng mắt nhìn một dải xanh tươi, phong cảnh rất xinh đẹp.
47 Một người lẳng lặng đẩy xe lăn đi trên hành lang bệnh viện, người ngồi trên xe lăn đang đắp một tấm chăn mỏng tới ngang hông, che phần chi dưới lại kín kín kẽ kẽ, làm cho không người nào biết được bên dưới tấm chăn mỏng kia che giấu những thứ gì.
48
Tôi thường đề cập trong phần hồi đáp, tôi không phải là mẹ của những nhân vật dưới ngòi bút mình, mà là một người ghi chép.
Tôi viết văn từ trước đến nay chỉ sáng tạo hai nhân vật, sau đó tùy ý bọn họ trong đầu tôi trình diễn câu chuyện của mình, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu thoại của họ, tôi đều nhìn thấy, nghe thấy, điều tôi cần làm, chính là bằng lời văn hữu hạn của một người theo học ngành kỹ thuật, ghi chép lại câu chuyện của họ.