21 Edit: Phong Lữ
Đương nhiên là Chung Tiểu Nhạc chưa chết, nhưng cậu bị Tống Nghệ Thiên đang chìm trong lửa giận đánh bán sống bán chết, mặt mày bầm dập má nhận không ra.
22 Edit: Phong Lữ
Đổng Thiên trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Hắn dành thời gian sửa soạn quần áo nhiều hơn so với bình thường 30 lần, lại còn đứng trước gương vò đầu bứt tai một lúc lâu, trước khi ra khỏi cửa còn dùng lược chải tóc rụng đầy đất, xong mới sải bước rộng đi ra, dọc đường đi cứ tụt lại phía sau nhiều tốp người, từ từ mới tới nhà Chung Tiểu Nhạc.
23 Edit: Phong Lữ
Đổng Thiên vốn muốn tẩn cho Chung Tiểu Nhạc một trận, nhưng nắm đấm ở trên không chợt khựng lại, không nện xuống.
Thật hết cách, ai nhìn cái mặt tàn hoa bại liễu của Chung Tiểu Nhạc mà còn có thể xuống tay được chứ, nhất là đóa hoa này tuy đã tàn nhưng còn một đôi mắt to tròn đen láy, cực kì vô tội như mắt nai con Bambi đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.
24 Edit Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên ăn uống no đủ xong, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, đặt laptop trên đùi, ngón tay gõ lạch cạnh trên bàn phím.
Bỗng nhiên, có hai cánh tay trắng bóc, thon dài trịnh trọng cầm một bức thư chen giữa anh và máy tính, cản trở tầm nhìn của anh.
25 Edit: Phong Lữ
Khi hơi thở cả hai đều bất ổn, trán ướt mồ hôi, không khí ám muội đang cực căng thẳng thì bỗng Tống Nghệ Thiên chợt mở đôi mắt đang nhắm, hai tay nắm vai Chung Tiểu Nhạc, dùng sức đẩy Chung Tiểu Nhạc đang còn để đầu lưỡi liếm trong miệng mình ra.
26 Edit: Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên đương nhiên không biết Chung Tiểu Nhạc đang nháo tung trời ở nhà, nhưng lúc đang đứng lớp cũng có thầm nghĩ Chung Tiểu Nhạc sẽ sơn màu gì.
27 Edit: Phong Lữ
Từ ngày đó về sau, quan hệ giữa Tống Nghệ Thiên và Chung Tiểu Nhạc như được thăng tiến trong phút chốc. Điểm này có thể thấy rõ từ việc màu xanh tím trên mặt Chung Tiểu Nhạc đã giảm hơn nửa, khôi phục lại vẻ trắng trẻo tuấn tú lúc xưa.
28 Edit: Phong Lữ
Tối nay Tống Nghệ Thiên đi cùng với mấy anh em thời đại học ăn một bữa.
Tất cả đều là bạn bè đã quen nhiều năm nên cũng không quá trang trọng.
29 Edit: Phong Lữ
Đổng Thiên tuy đã cãi vã rồi rời khỏi nhà nhưng dù gì cũng là một thằng con ông cháu cha, lớn lên trong nhung lụa, mấy chuyện như đánh nhau đã dừng lại ở thời kì phản nghịch.
30 Edit: Phong Lữ
Chung Tiểu Nhạc vui vẻ trong lòng, cẩn thận suy nghĩ những lời này của Tống Nghệ Thiên. Cậu xưa nay là người ít khi tin ai, nhưng lúc này, cậu chọn cách tin tưởng vì Tống Nghệ Thiên chưa bao giờ gạt cậu.
31 Tống Nghệ Thiên là một người đàn ông hào phóng, không có mấy suy nghĩ về việc làm 0, chung quy anh cũng sớm thử qua một lần, cho nên làm thêm lần thứ hai lần thứ ba cũng chẳng sao, anh còn cho rằng tình ái có bao nhiêu dấn thân sẽ thu bấy nhiêu phúc lợi, quá khứ đi ngủ hoang còn cùng bạn tình thử những đạo cụ tình thú hiếm lạ, nói như vậy, tìm khoái cảm qua điểm G tuyến tiền liệt cũng chả phải chuyện lớn.
32 Edit: Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên mạnh như vũ bão, sớm hôm sau vừa tỉnh lại đã chuẩn bị xong cho cả hai.
Chung Tiểu Nhạc suốt chuyến đi vô cùng ngoan ngoãn.
33 Edit: Phong Lữ
Chí ít trong đoạn thời gian này, Tống Nghệ Thiên cũng đã khá dung túng cho Chung Tiểu Nhạc, mấy hành vi lén la lén lút của cậu anh đều mắt nhắm mắt mở xem như không biết, khiến Chung Tiểu Nhạc sướng sắp quẩy đuôi lên tận trời.
34 Edit: Phong Lữ
Ước chừng nửa tháng sau, thạch cao và vải băng trên đùi Chung Tiểu Nhạc rốt cuộc cũng được tháo ra. Tuy đi đứng vẫn phải dựa vào gậy chống, chưa thể đi lại như bình thường nhưng cũng đã thoải mái hơn trước nhiều.
35 Edit: Sa Nguyên
Mẹ của Tống Nghệ Thiên lặng lẽ qua đời vào mùa hè năm anh học lớp 11, lúc ấy tình cảm của anh đã không thể vãn hồi, chỉ là vào giờ khắc này, khi cha anh cầm lấy cần câu cá đang để dựa vào góc tường mà quật xuống người anh, dung mạo của mẹ anh bất giác lại hiện ra trong tâm tưởng.
36 Edit: Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên không biết Chung Tiểu Nhạc đã thấy được bao nhiêu, cũng không rõ cái tên óc bã đậu kia có hiểu lầm gì hông, dù bản thân vốn dĩ không định làm gì, anh vẫn bất giác nảy sinh cảm giác áy náy và hối hận.
37 Edit: Sa Nguyên
Sự giác ngộ của Chung Tiểu Nhạc luôn luôn dồn hết vào quá trình theo đuổi ái tình với Tống Nghệ Thiên.
Lý trí, hiện thực, lời ngon tiếng ngọt, rèn sắt khi còn nóng, rơi lệ, Chung Tiểu Nhạc cái gì cũng không nhớ rõ, đầu cậu như bị một cái bàn ủi chạy qua đốt cháy hết cả, thậm chí còn tự động ngăn những chuyện khác ngoài Tống Nghệ Thiên xâm nhập vào tư duy.
38 Edit: Phong Lữ
Cuộc sống dường như không có biến cố gì, mặt trời vẫn theo chu kì quỹ đạo của nó mà lên.
Chẳng qua, bọn họ đã yêu nhau rồi.
Chung Tiểu Nhạc vẫn là Chung Tiểu Nhạc, cũng không vì chuyện Tống Nghệ Thiên rốt cuộc cũng đáp lại mình mà biến đổi.
39 Đổng Thiên nhớ không rõ đêm đó hắn bị ép uống bao nhiêu rượu, giống như mọi người trên bàn thay nhau mời hắn, rượu trong ly cứ vơi lại đầy.
Buổi họp mặt xã giao này hắn là nhân vật chính, là chủ trì, cho dù bị người ép uống đến choáng váng Đổng Thiên cũng nhớ rằng phải chắn rượu cho Chung Tiểu Nhạc, không có cách mà, đêm nay hắn được quyền say, nhưng Chung Tiểu Nhạc thì không, cậu ta phải lái xe!
Đổng Thiên thậm chí không biết Chung Tiểu Nhạc đem hắn về xe từ lúc nào, một đường chệnh choạng, lắc lư một bụng cồn, sau đó hắn trực tiếp ngất luôn.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình
Số chương: 106