21 “Hô hô. . . . . . Nóng quá”Lần đầu tiên ăn loại lẩu đốt bằng than này, Quý Thần Hi không có hình tượng mà đem một miếng bắp cải bỏ vào trong miệng, sau đó quạt hơi nóng.
22 Dừng ăn lẩu thì cuối cùng mới phát hiện, trong lúc lơ đãng mình đã ăn tất cả món ăn đựơc Quý Thần Hi gắp cho, trong đó không biết chứa bao nhiêu nước miếng của anh! Mà mình lại còn có ý hỏi là “nghe nói” những chuyện riêng tư của người đàn ông bác sĩ này, giống như một dạng không bị khống chế, lại thật sự tin tưởng anh là một bác sĩ cứu người.
23 Cô đột nhiên muốn khóc, thân thể ngừơi nam này ấm áp lạ kỳ, hòa tan đáy lòng lạnh lẽo cô tịch. “Anh quá xấu” Quá nguy hiểm. Ban đầu tận tình trong phút chốc thì ra không phải là tình cờ, là bởi vì loại ấm áp thuộc về anh ta, dụ dỗ khiến cho cô ý loạn tình mê.
24 “Này! Quỷ hẹp hòi, làm bạn gái anh cần rất nhiều thời gian để cân nhắc sao?” Gương mặt Quý Thần Hi uất ức, không cam lòng đi theo Tô Mạt đi về phía cửa lớn của biệt thự.
25 Sự kiện quan trọng nhất lúc đi làm ngày thứ hai, chính là Hàn Sa Sa nói cho cô biết, cấp trên phái một vị trợ lý ‘ đặc biệt’, nghe nói là quốc tịch Châu Âu, là một tiến sĩ thiên tài nói được năm thứ tiếng.
26 Tôi cảm thấy anh nên tìm miếng đậu hủ mà đụng chết đi!Tô Mạt thật sự là rất mệt mỏi, kể từ khi gặp Quý Thần Hi, cô phát hiện mình càng ngày càng dễ dàng mất khống chế, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ không bị khống chế mà đánh một đấm lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh chàng lưu manh này.
27 Giải quyết xong tên Ngô chướng mắt, Quý Thần Hi tiếp tục phát huy da mặt dày ở cảnh giới cao nhất, liều mạng quấy rầy Tô Mạt đang dùng bữa. “Tô Tô, em nhìn anh một cái, chỉ một cái thôi, nhìn một chút đi.
28 “Tôi có cảm tình với anh?” Vẻ mặt cô mờ mịt. Cô và anh ta từ đầu đến giờ biết nhau nhiều lắm cũng chỉ có mới mười mấy ngày, luôn luôn lạnh lùng như cô, sao lại có cảm tình với anh ta? Cô không biết, thật sự không biết.
29 “Cho nên, Tô Tô à, cười một cái cho anh xem đi”Quý Thần Hi mong đợi nụ cười của cô, vì nhất định dung nhan xinh đẹp của cô cũng sẽ tăng thêm mấy phần.
30 “Thần kinh! Anh muốn hại tôi bị đuổi ra khỏi phòng ăn hả” Cô nhìn một phần cơm đã ăn, lại nhìn thấy đồng nghiệp công ty cũng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
31 Quý Thần Hi không đồng ý, và đem cá đẩy tới trước mặt Tô Mạt, cười ấm áp nói: “Ăn nhiều một chút, bây giờ là bữa trưa, phải ăn cho no bụng một chút, chắc là lâu rồi em không có hấp thu dinh dưỡng nên dẫn đến thể chất kém, bây giờ anh phải từ từ điều trị cho em, để cho khẩu vị của em tốt một chút.
32 Quý Thần Hi vặn lửa tới mức nhỏ nhất, tiện tay rút áo khoác định đuổi theo Tô Mạt để cùng nhau ra cửa, thì điện thoại di động lại vang lên, hơn nữa hiển thị chính là boss Ôn Nhược Khê của bọn họ.
33 Quý Thần Hi lười biếng đi vào cửa, rồi tiện tay ném áo khoác lên bàn làm việc của Ôn Nhược Khê, vỗ vỗ bả vai của Ôn Nhược Khê, và sau đó mới dựa lưng vào cái bàn chậm rãi chống lại mắt của Lưu Lăng.
34 “Dựa vào cái gì?”“Dựa vào cái gì ? À” Quý Thần Hi cười một tiếng, lại phát ra thâm trầm hơn, chậm rãi nói ra: “Dựa vào anh không xứng đáng với Tô Tô, mà tôi, mới là ngừơi nửa đời sau cô ấy dựa vào.
35 “Không sao, Lưu tiên sinh có thể không tiếp nhận đề nghị này, như vậy tôi còn có đề nghị kế tiếp. ”Quý Thần Hi tới gần hơn, nụ cười cũng lạnh lùng hơn, sau lưng Lưu Lăng hình như cũng kết thành một tầng băng.
36 Tô Mạt xử lý xong một đống văn kiện đã trễ của mình bởi vì đến trễ, sau đó xương cổ mệt mỏi đau đớn, khẽ than, dựa vào thành ghế phía sau tạm thời nghỉ ngơi một lúc.
37 Lưu Lăng im lặng là tuyên cáo giữa hai người gặp nhau như vậy nhất định kết cuộc là lúng túng. Tô Mạt xem thường, nhìn khuôn mặt quen thuộc đến mức xa lạ của Lưu Lăng, chậm rãi, tự nhiên mà lộ ra một nụ cười máy móc, và thản nhiên nói ra: “Lưu tiên sinh, thật đúng dịp”“Tô Mạt, thật đúng dịp” Lưu Lăng không biết nên trả lời như thế nào, vẫn là nói theo lời của Tô Mạt.
38 Tô Mạt dừng xe ở gara, cầm cái chìa khóa cửa về nhà, thì mới phát hiện ở ngoài cửa biệt thự của mình có một cô gái trẻ xa lạ đứng, đối diện với cửa đóng chặt không biết lẩm bẩm cái gì.
39 Tay của Quý Thần Hi lúng túng dừng ở giữa không trung, theo trực giác thì tâm tình của Tô Mạt hình như không bình thường. Mặc dù trước kia là ngôn từ lạnh nhạt, nhưng lần này nhất định không phải vậy, anh nhìn thấy rất rõ xa cách và tức giận ở trong mắt Tô Mạt, chẳng qua là anh không hiểu, rõ ràng một giờ trước cô ấy còn gọi điện thoại ình, giọng nói cũng không có một tia dao động, sao mà một canh giờ ngắn ngủn lại biến thành như vậy?Quý Thần Hi nuốt xuống nghi ngờ, thử dịu dàng gọi cô: “Tô Tô”Tô Mạt nghe thấy anh gọi mình như vậy, thì khẽ cắn răng rồi lạnh lùng nói: “Quý tiên sinh! Tôi và anh cũng không có quen thuộc đến mức thân mật như thế, thu hồi cái xưng hô ghê tởm kia của anh lại.
40 “Chị Tô Mạt, chị hiểu lầm á!”Cô gái trẻ cười nham nhở, có chút xấu xa, có chút lừa đảo, một đôi mắt to sáng rỡ di chuyển với ánh sáng tinh quái. “Cô có ý gì.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 33