21 Lần này muốn xuống núi không phải chỉ có mình Du Tiểu Mặc.
Toàn bộ phái Thiên Tâm, mỗi tháng xuống núi không biết có bao nhiêu người, về những ngọn núi khác thì Du Tiểu Mặc không biết, nhưng mà hôm nay có năm đệ tử Đô Phong xuống núi cùng hắn.
22 Khó trách lúc ở dưới chân núi bọn họ không gặp được đệ tử Võ Hệ, thì ra họ đã tới thị trấn từ trước rồi.
Chỉ là Du Tiểu Mặc không nghĩ tới, đệ tử Võ Hệ được phái đi vậy mà lại là Lâm Tiếu, nghĩ tới chuyện mấy hôm trước mình vô tình nghe được, hắn càng ngày càng có cảm giác, lần này đi ra ngoài sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
23 Chưởng quầy sửng sốt nhìn viên linh đan đang nằm trong lòng bàn tay, cái thứ này rõ ràng chính là tụ khí đan, nhưng lại khác với viên tụ khí đan lúc nãy, nhìn kỹ, có thể từ màu sắc mà đoán được.
24 Sau khi rời khỏi đan phố, Du Tiểu Mặc ôm 440 vàng đi vào một con đường khác để tìm tiệm đồ gỗ.
Vốn là khi nghe xong giá cả mà chưởng quầy đưa ra hắn rất xúc động, còn có ý định đem tất cả linh đan đều bán cho hắn, nhưng nếu một lần bán quá nhiều, hắn lại có chút bận tâm, cho nên suy nghĩ kỹ thì vẫn nên giữ lại, chờ lần xuống núi sau lại bán tiếp.
25 Bên cạnh phố Bắc là phố Nam, hay còn được gọi là phố linh thảo.
Nhộn nhịp không kém phố Bắc là mấy, chỉ có điều phố Nam chủ yếu chỉ bán linh thảo, các loại linh thảo đã thành thục, chỉ là cần linh thảo dưới cấp sáu thì có thể mua được ở bất kì của hàng nào
Về phần hạt giống linh thảo cũng không khác lắm, nơi này chỉ bán các loại hạt giống từ cấp sáu trở xuống, nhưng số lượng hạt giống ít hơn linh thảo rất nhiều, đặc biệt hạt giống cấp cao, bởi vì cấp càng cao càng khó trồng, hơn nữa thời gian để linh thảo thành thục cũng rất dài.
26 Du Tiểu Mặc chỉ gặp Lâm Tiếu mấy lần, nhưng hắn nhớ cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy người này cười dù chỉ một lần, kể cả lúc đứng cùng với tiểu sư muội và Mạc Cốc sư bá cũng thế, chớ nói chi là cười dịu dàng mà chào hỏi hắn.
27 Tối hôm đó, là buổi tối khó ngủ nhất từ khi Du Tiểu Mặc xuyên qua tới giờ.
Ngày hôm sau, hắn bị dâm uy của Lăng Tiêu ép đi chung tới chỗ tập hợp, bởi vì câu nói sau cùng của y đã dọa hắn hãi hùng, vậy nên nào dám ho he phản đối gì, đợi đến lúc hắn và Lăng Tiêu cùng xuất hiện, mới biết được có chuyện lớn rồi.
28 Chưởng môn của phái Thiên Tâm, Thang Phàm, tại vị đã gần một trăm năm rồi.
Dưới sự quản lý của lão, phái Thiên Tâm càng ngày càng có khí phách của môn phái lớn nhất, hiện tại thì càng mơ hồ có dấu hiệu đứng đầu tất cả các môn phái của đại lục Long Tường.
29 Buổi chiều, Du Tiểu Mặc không tới Linh Thảo Đường để luyện đan. Hôm trước hắn đã xin nghỉ hai ngày, hơn nữa hiện tại hắn cũng không phải tới Linh Thảo Đường mỗi ngày để trình diện nữa.
30 Du Tiểu Mặc cảm giác có người đỡ mình, chỉ có thể liếc nhìn Lăng Tiêu một lần cuối, sau đó ngất đi.
Sức mạnh linh hồn bị tiêu hao? Lăng Tiêu liếc qua liền nhìn ra được tình trạng của hắn, hơi nhăn mày.
31 Tuy rằng việc Lăng Tiêu xơi tái linh đan của hắn làm Du Tiểu Mặc vô cùng tức giận, nhưng cũng là trong một lát mà thôi.
Hắn đã có thể luyện thành công viên linh đan đó, tất nhiên có thể luyện lại viên thứ hai, chỉ có điều không thể nghiên cứu xem viên linh đan kia khác những viên khác ở chỗ này, việc này khiến hắn có chút tiếc nuối.
32 Đương nhiên là không có chuyện Lăng Tiêu sẽ đi trộm quyển công pháp kia của phái Thiên Tâm. Bản công pháp đó được lưu giữ trong tầng cao nhất của Đông Các, do mấy vị tiền bối có vai vế trong phái canh chừng, đều là mấy lão quái vật, thực lực rất mạnh, nhưng chỉ chút chuyện nhỏ này không có nghĩa là y không lấy được bản công pháp kia, chỉ là nếu công pháp bị trộm đi, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ môn phái chấn động.
33 Linh thảo mới trồng từ hôm qua, tất cả đều đã nảy mầm.
Không chỉ có vậy, khối đất trồng linh thảo cấp một còn mọc nhanh hơn linh thảo cấp hai và cấp ba, xanh mơn mởn một màu, còn kèm theo sắc hoa rực rỡ, có mấy loại còn kết trái, chỉ cần đi qua là ngửi thấy mùi thơm ngát.
34 Áo trắng nho nhã, thân hình cao cao, nếu không tính tới mấy lúc cợt nhả trêu chọc hắn mà nói thì Lăng Tiêu đúng là phiên bản người thật của mỹ nam.
Đi ra ngoài gần một ngày, trên người Lăng Tiêu cũng không dính nổi một chút phong trần, y bước tới trước mặt Du Tiểu Mặc, ném một quyển sách lên bàn.
35 Kết quả của việc hai người xuất hiện cùng lúc đương nhiên là Du Tiểu Mặc lại tiếp tục trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, chỉ là lần này còn có thêm một Lăng Tiêu.
36 Du Tiểu Mặc định đợi sáng hôm sau mới tới Tàng Thư Các, nhưng sau những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, hắn quyết định tranh thủ đi càng sớm càng tốt.
Hiện tại bầu trời tối đen, rất ít đệ tử bước ra khỏi phòng ngoại trừ mấy người trong đội tuần tra, cho nên Du Tiểu Mặc đi cả quãng đường đều không chạm mặt ai.
37 Vì vậy, sau một loạt hiệp ước bất bình đẳng, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng như nguyện mà cầm được quyển sách kia.
Ôm lấy quyền sách đầy xúc động, Du Tiểu Mặc lật trang đầu lên, kết quả sau khi nhìn tới nội dung bên trong trang sách, biểu lộ hớn hở của hắn lập tức tan vỡ.
38 Du Tiểu Mặc đi theo sau lưng Phương Thần Nhạc, lúc đi ngang qua sân, hắn nhìn thấy mấy mảnh vườn linh thảo.
Vốn linh thảo ở dược viên có rất nhiều, nhưng hiện tại Du Tiểu Mặc vẫn phải trợn tròn mắt mà nhìn, bởi vì linh thảo trồng bên trong vườn đều là linh thảo cao cấp.
39 Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đi tới Vân Tước Đường.
Vân Tước Đường là nơi dành cho mấy vị đan sư cao cấp của Đô Phong giảng dạy, bình thường mỗi tháng sẽ mở một lần.
40 Du Tiểu Mặc không biết người này là ai, đành phải gật gật đầu.
Người nọ cũng không nói quanh co: “Lâm Tiếu bảo ta chuyển vài lời cho ngươi, mấy ngày nay huynh ấy phải đi làm nhiệm vụ, sau khi trở về sẽ tìm ngươi, cho nên ngươi không cần lo lắng!”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt, nghe xong mấy lời này hắn không biết phải phản ứng thế nào nữa, mấy câu trước hắn còn hiểu được, nhưng câu cuối cùng có ý gì vậy, cái gì gọi là hắn không cần lo lắng, hắn lo lắng cho tên kia lúc nào, toàn là bịa đặt, nhưng không chờ hắn đáp lại, người nọ đã nói tiếp.