Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa Chương 46: Kết Cục

Chương trước: Chương 45: Chương 44



< id="divcontent">Ăn hơn nửa bụng bánhngọt nguội lạnh, Cố mẫu lại lặng lẽ lên giường nằm lại. Nhưng lăn qualăn lại, tinh thần phấn chấn lên, một chút buồn ngủ biến mất, trong lòng tính toán ngày mai làm như thế nào trị Thẩm Trại Hoa, để cho nàng sớmbiết khó mà lui, thành toàn Kỳ Lam cùng Cố Nam Châu trai tài gái sắc.

Càng nghĩ càng phấn chấn quên cả thời gian bất chợt nhìn trời thì trờiđã sáng choang. Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng trong lòng có đầy kếhoạch, Cố mẫu cũng không thấy mệt chút nào, ngược lại ý chí chiến đấudâng trào nên chỉ vội vã ăn vài miếng điểm tâm lấy lệ, đã bừng bừng khíthế hăm hở đi tới viện Cố Nam Châu.

Có núi chắn thì ta đi tìm chỗ núi dựa! Chỉ là một bờ đê nhỏ mà muốn bảo vệ người ? Quả thật buồn cười!

Cố mẫu hùng hổ đến trước cửa viện Cố Nam Châu. Nha hoàn giữ cửa thấydáng vẻ Cố mẫu như thế thì nhanh nhảu tránh ra. Cố mẫu mang tư thế muốntrút giận đi một lèo đến phòng khách, đang muốn lên tiếng dạy dỗ thìlại phát hiện Cố lão phu nhân xưa nay không ra ngoài đang ngồi ở bànvuông đối diện cửa viện.

Vừa thấy được Cố lão phu nhân, tất cả uất ức trong lòng Cố mẫu hai ngày nay bổng dâng trào, khí thế dạt dào lúc nãy mất hết, chỉ còn lại đầybụng uất ức.

Cố mẫu bước lên hai bước, đứng ngay ngắn cúi người chào Cố lão phu nhânđang ngồi. Cố mẫu, nói: "Mẫu thân, người muốn ăn cơm sáng sao? Mẫu thânmuốn ăn những gì? Con đi phân phó người làm." Cuối cùng, lại uất ức nói, "Mẫu thân cần gì cứ sai người nói với con chớ sao lại ra đây làm gì."

Cố lão phu nhân không tự nhiên nhìn thái độ ngoan ngoãn phục tùng củacon dâu, thấy từ vẻ mặt đến giọng nói đều mang vẻ hờn dỗi, trong lòngbuồn cười nhưng lại không dám bật cười, chỉ sợ con dâu lòng dạ hẹp hòilại chọc tức, vẫy tay, ý bảo con dâu ngồi ở bên cạnh mình , mới cườinói: " Đã ăn điểm tâm rồi, con không cần phải vất vả. Ta cũng là nghenói Nhị Lang bị thương, trong lòng lo lắng mới ra ngoài xem một chút,đang chuẩn bị cho người gọi con tới ."

Nói tới chuyện Cố Nam Châu bị thương, trong lòng Cố mẫu cũng rất là lolắng, hỏi " Thuốc trị bỏng nha hoàn mang tới con dùng được không? Thuốckia không có hại, mỗi ngày bôi nhiều lần mới tốt."

Cố Nam Châu hờ hững chỉ dạ mà không nói gì khác. Thấy thái độ hắn nhưvâỵ, Cố mẫu tỏ vẻ lúng túng, đang suy nghĩ nên nói cái gì, Thẩm Trại Hoa lên tiếng: "Phu nhân yên tâm, áo mùa đông dày nên cũng không bị bỏngnặng hai ngày nữa là tốt."

Cố mẫu thấy Thẩm Trại Hoa thay Cố Nam Châu trả lời mình, trong lòng càng thêm khó chịu, quay đầu không thèm để ý Thẩm Trại Hoa. Thẩm Trại Hoacũng không lúng túng, tự nhiên uống nước trà trên tay mình.

Thấy thế, Cố lão phu nhân vỗ vỗ tay Cố mẫu, nói: "Cũng là tổ mẫu rồi, tính còn hay dỗi như thế, cũng không sợ bọn trẻ cười."

Cố lão phu nhân tóc bạc trắng, lại hàng năm lễ Phật nên mặt mũi nhìnhiền lành hơn so với người khác. Nghe được Cố lão phu nhân trêu ghẹo như vậy, lòng Cố mẫu càng thêm ấm ức, định ngay trước mặt Cố Nam Châu máchtội Cố lão phu nhân : “ Nay nhi tử vì nữ nhân muốn uy hiếp người làm mẹnày rồi, con dâu đã sớm thành trò cười của người khác rồi."

Thẩm Trại Hoa nghe vậy, nhìn về phía Cố Nam Châu: người trong nhà còn thích vạch tội trước mặt người khác ?

Cố Nam Châu cúi đầu khẽ hớp hớp trà, nhìn nàng xua tay, ý bảo: ta cũng bó tay, nàng tập quen dần....!

Bên cạnh hai người họ mắt đi mày lại, Cố mẫu đã nói liên miên hơn nửangày, từ chuyện mình khó khăn sinh dưỡng Cố Nam Châu đến chuyện nay hắnkhông nghe lời bất hiếu; càng nói càng uất ức, nước mắt rơm rớm. Khí thế lúc trước chuẩn bị chèn ép Thẩm Trại Hoa đã quăng đi mất, Cố mẫu chỉ lo giãi bày hết những uất ức trong mình cho Cố lão phu nhân xem.

Khó khăn mới nghe Cố mẫu nói xong, Cố lão phu nhân vẫn cười hiền nhưtrước nói: " Chuyện Nhị Lang cùng Trại Hoa ta đã biết. Chuyện này haitrẻ thật có lỗi, vì không đủ tôn trọng mẫu thân là con nhưng con saophải dùng gậy đánh uyên ương ? Con cháu tự có phúc của con cháu, bọnchúng muốn sống như thế nào, con cứ tùy bọn chúng đi, cần gì phải đitheo cản trở, để bị chọc cho tức cành hông, việc gì con phải khổ nhưthế chứ?"

Cố mẫu thấy Cố lão phu nhân vì Cố Nam Châu nói chuyện, trong lòng càngthêm uất ức: "Còn Lam Nhi nữa? Lam Nhi phải làm thế nào? Lam Nhi cùngNhị Lang là thanh mai trúc mã, cùng Nhị Lang thành thân, là chuyện hợplý, biết gốc tích, phải tốt hơn nữ nhân không rõ lai lịch?"

Cố lão phu nhân thở dài nói: "Thanh mai trúc mã, biết gốc biết rễ tấtnhiên là không tệ, nhưng Nhị Lang đối với Lam Nhi không có tình yêu namnữ, con cũng biết rõ, nếu không lúc hắn cập quán, nhà chúng ta đã cóchuyện vui. Năm đó, Nam Châu tìm mọi cách từ chối, chẳng lẽ con đãquên?"

Cố mẫu: "Nhưng. . . . . ."

"Không phải tất cả thanh mai trúc mã đều có thể giống như con và phụthân của Nhị Lang, khiêm điệp tình thâm. Lam Nhi là một cô nương tốt,nhưng Nhị Lang không thích, lấy tính tình của tôn nhi, con dám ép hắncưới Lam Nhi, không chỉ có làm trễ nãi cả đời Lam Nhi, mẹ con các conchắc cũng phải trở mặt, con sao phải khổ sở, cố chấp như thế?"

Nghe Cố lão phu nhân tận tình khuyên bảo, thấy Cố mẫu càng lúc càng dodự, Cố Nam Châu mặc kệ lưng đau, dắt Thẩm Trại Hoa quỳ gối trước mặt Cốmẫu, khẩn thiết cầu xin: "Mẫu thân, hôm qua là nhi tử nói năng lỗ mãng, làm mẫu thân đau lòng, xin mẫu thân trách cứ."

"Chỉ là đoạn đường gian nan khó khăn, con và Trại Hoa đã cùng nhau trảiqua nên tình đã sớm thâm sâu. Trại Hoa vì an nguy của nhi tử, không tiếc xa xứ, đi theo nhi tử vào kinh đô. Cuộc đời này, nhi tử quyết không phụ nàng , mong rằng mẫu thân chấp thuận."

Dứt lời, Cố Nam Châu dập đầu mấy cái, lạy Cố mẫu, khiến trán sưng đỏ. Cố mẫu thấy thế, càng thêm đau lòng, chỉ đành phải vội vàng đứng lên đỡ Cố Nam Châu cùng Thẩm Trại Hoa lên, mặt do dự nói: "Các ngươi nghỉ ngơitrước, chuyện này, chờ ta nghĩ kỹ đã."

Cố lão phu nhân thấy mình nói có tác dụng, càng cười hiền lành, nói:"Vậy nếu như thế, thì đỡ ta đi về viện ngồi một chút. Mẹ chồng nàng dâuchúng ta cũng đã lâu rồi chưa nói chuyện."

Hôm nay trong lòng Cố mẫu rất loạn, may mà Cố lão phu nhân chủ động nhờ đưa ra khỏi viện, làm Cố mẫu rất biết ơn, vội vàng đỡ Cố lão phu nhânra cửa. Cố Nam Châu đưa hai người tới cửa viện, bị Cố lão phu nhân đuổivề.

Sau ồn ào lúc sớm, cuối cùng viện nhỏ cũng yên tĩnh lại. Dìu lấy Cố Nam Châu trở vào phòng, Thẩm Trại Hoa

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sử thượng đệ nhất hỗn loạn

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 344



Bang Chủ Biết Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 39


Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50