21 Vẻ sửng sốt và do dự của Đường Kiêu liền bị Tô Gia quy thành một loại “không cam nguyện”, thấy Đường Kiêu cuối cùng vẫn bước tới, Tô Gia đắc ý nhướn đuôi mày, trước kia y cũng thường xuyên trừng phạt Trần Uyên kiểu này, ít nhất nhìn từ góc độ của Tô Gia, bắt một nam nhân địa vị không thấp phục vụ cho một nam nhân khác là một trò đùa mang tính lăng nhục.
22 Thấy Đường Kiêu vẫn không phản ứng, Tô Gia bất mãn cầm tẩu thuốc gõ đùi Đường Kiêu, mời y bày mưu tính kế còn dám thả hồn, đáng đánh.
“Đờ ra đó làm gì, mê gia rồi sao?” Tô Gia hừ một tiếng, khó trách tiểu tử thối này lâu lâu lại nhìn mình đến ngẩn người…
——
“Là người thì sẽ có nhược điểm, có nhược điểm ắt có chỗ để nắm thóp.
23 “Tay ngươi, lấy ra. ”
“Mọi người đang nhìn, cười một cái nào. ”
Tay nâng ly rượu, Tô Gia mỉm cười, trong mắt người ngoài tỏ ra cực kỳ thân mật sờ lưng nam nhân bên cạnh, sau đó hai ngón tay kẹp lấy một miếng thịt trên lưng Đường Kiêu, dùng sức mà véo.
24 Hong Kong, sân bay.
Một hàng hắc y nhân quần áo chỉnh tề lục tục từ lối dành cho khách VIP bước đều ra ngoài, nam nhân đi chính giữa hàng trên tay đeo một đôi găng tay trắng, giữa một đám hắc y nhân có vẻ đặc biệt nổi bật.
25 “Oa kháo, anh còn muốn ở bên hắn cả đời! Lão đại, nhìn không ra anh có khuynh hướng thích bị ngược, sống chung với loại người đó dễ điên lắm!”
Đường Kiêu quăng một ánh mắt “cậu không hiểu đâu” cho Đường Tạp đang phát cuồng.
26 Cảm giác được ánh nhìn sâu xa đến từ Đường Tạp, Tô Gia nhướn mày cười khẽ: “A Tạp, mê gia rồi sao?”
Đường Tạp lập tức như nuốt phải ruồi…
—–
Lúc Tiểu Hải vào thư phòng Trần Uyên đang ngồi trên sô pha, trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ bị vén sang hai bên, cho dù ánh trăng chiếu vào cũng không đủ thắp sáng gian phòng, tối tăm, yên tĩnh, phong cách xưa nay của Trần Uyên.
27 “Ngươi muốn thượng ta hay là muốn được ta thượng?”
“Vấn đề này không liên quan gì tới chuyện ta thích ngươi. ” Nếu thành thật trả lời e rằng sẽ lại được ban cho một bạt tai nổi gió.
28 “Sao không ăn chung với bọn A Tạp?” Tô Gia uống một hớp sữa đậu nành không đường.
“Ta nghĩ hai người ăn cơm riêng với nhau mới gọi là hẹn hò. ” Chu đáo đưa khăn giấy.
29 Trần gia ở Hong Kong chủ yếu hành nghề buôn lậu, mấy năm qua theo đà phát triển của kinh tế đại lục, Trần gia bắt đầu để mắt tới khối thị trường nội địa khổng lồ này.
30 “Yêu ta?” Hừ lạnh, cười nhạt khinh thường, Tô Gia thản nhiên nhìn nam nhân ngồi đối diện y, “Cho nên mới phản bội ta, giam lỏng ta, cưỡng đoạt ta? Trần Uyên, Tô Bạch đã chết, chết trong tai nạn máy bay, tan xương nát thịt, đó là nhờ tình yêu của ngươi.
31 “Ta không sợ thất vọng, càng không sợ thất bại, chỉ sợ Tô Gia không sợ trời không sợ đất nhưng ngay cả dũng khí yêu một người cũng không có. ”
“Không cần sử dụng phép khích tướng với ta.
32 Tô Gia chỉ là nam nhân dục vọng đạm mạc, không phải một gã bất lực hoặc bệnh tật đầy mình, dục vọng tích lũy mấy tháng trời vốn an an ổn ổn ẩn náo dưới đáy lòng, thế mà giờ lại có một tên hỗn đản cư nhiên ở kế bên…… kế bên y thủ dâm!
——
Bây giờ là mười giờ rưỡi tối, bất luận là Tô Bạch hay Đường Kiêu đều không có thói quen ngủ quá sớm, loại nam nhân ưa khống chế mọi chuyện luôn ở những nơi người khác không nhìn thấy giành giật từng giây để trù bị lực lượng.
33 Tô Gia trịnh trọng bổ sung một câu: “Chỉ là đối tác. ”
“Tô Gia nếu không thích ở dưới, ta không ngại nhường ngài lên trên. ” Hy sinh đủ lớn đấy chứ?
——
Theo kích thích cường liệt do được khoang miệng ướt át nóng hổi bao quanh, ngón tay y cắm sâu vào mái tóc hơi ẩm của nam nhân đang phủ phục giữa hai chân mình, tình sắc cao trào nồng đậm tùy ý hoành xung mãnh đột trong không khí bốn phía, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt luồn lách qua lại như trêu chọc, khối thân thể này nhạy cảm đến mức khiến Tô Bạch muốn giết người.
34 Nhẹ nhàng hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Đường Kiêu, quá chóng vánh, lại nóng bỏng đến mức có thể đốt cháy thần kinh.
“Xem như thù lao ngươi nhận nhiệm vụ của ta.
35 “Ha ha, Tô tiên sinh cứ việc mạnh miệng cho lòng thoải mái, đợi lát nữa Thiên Hà nhất định hảo hảo chiêu đãi Tô tiên sinh, chỉ không biết tới chừng đó Tô tiên sinh có còn ung dung tự tại như lúc này, hay là khóc lóc cầu xin tha thứ.
36 “Giờ ta đã hiểu tại sao Trần Uyên đem ngươi giam cầm ngoài đảo, loại phần tử nguy hiểm lại vô tâm vô phế như ngươi thật khiến ta rất muốn bắt nhốt ngươi lại.
37 Liên tục hơn nửa tháng trời trong nắng đẹp rốt cục chấm dứt vào hôm nay, phía tây bắc đột nhiên nổi lên một trận gió mạnh thổi đến một đám mây đen thật dày, vô số giọt mưa to bằng hạt đậu trút xuống xối xả, trong không khí lành lạnh nồng nồng mùi hơi đất.
38 Tô Gia sờ sờ mặt, thật không ngờ có một ngày có hai thằng nhóc đánh nhau vì mình, giờ mình có nên hút điếu thuốc uống hớp rượu ngồi ghế dựa xem kịch vui? Hay là làm ra vẻ chấn kinh xông lên khuyên ngăn “Đừng đánh, các ngươi đừng đánh nữa!” nhưng thật ra trong lòng lại reo hò “Đánh chết hắn đi!”?
——
Gần như đồng thời, Trần Uyên ánh mắt âm lãnh chống lại Đường Kiêu, nếu nói ánh mắt có thể khiến người thật sự sợ hãi, không cần nghi ngờ, Trần Uyên chính là một người chỉ cần dùng ánh mắt thôi đã có thể dọa cho đối thủ không dám nhúc nhích, nhưng trùng hợp là, loại ánh mắt giết người này Đường Kiêu sớm đã quen thuộc hơn nữa cũng chẳng nhằm nhò gì đến hắn.
39 Da thịt cận kề, hắn rõ ràng cảm giác được nhịp tim tăng tốc cùng thân nhiệt không ngừng lên cao của đối phương, Tô Bạch Tô Gia, nam nhân giàu sắc thái truyền kỳ kia đang chân thực sống động nằm dưới thân hắn, không có lãnh tĩnh cùng ngạo khí như lớp gai nhọn thường ngày, dưới tay hắn vỗ về mà ý loạn tình mê, tan chảy mất khống chế.
40 “Ngươi có kế sách nhất tiễn song điêu, ta cũng có chiêu giương đông kích tây. ” Nam nhân chớp chớp mắt, ẩn giấu vài phần giảo hoạt, “Chê cơm chiên ta làm? Nếu là Trần Uyên tuyệt đối sẽ không chút do dự ăn hết toàn bộ.