21 Cửa hàng đồ trang sức này không nhỏ, có hai tầng lầu, tầng dưới bán phụ kiện cho lang quan, tầng trên là trang sức của khanh quan.
Thức Yến cho là Hạ Việt cần mua gì đó, nào ngờ người kia không thèm liếc tầng trệt lấy một cái, trực tiếp lôi y lên tầng hai.
22 Ở Lạc Việt, theo phong tục, nhà nào vừa mới thành thân thì không được để tân phòng bỏ trống trong vòng một tháng đầu tiên. Nếu nhà tân phu lang ở xa thì khi lại mặt sẽ phải trọ bên ngoài, vì thế lễ lại mặt đa phần đều diễn ra vào tháng thứ hai sau khi phu lang về nhà chồng.
23 Mấy tiểu tử nhà họ Bạch tay xách chim bồ câu hớn hở vọt vào, thấy cha cùng ca ca đứng ở ngoài cửa quay lại nhìn mình, thiếu niên dẫn đầu đang chuẩn bị chạy qua đột nhiên lại thả chậm cước bộ, đứng ở giữa sân.
24 Ngày kế, trời vừa hửng sáng, Bạch gia cũng bắt đầu thức dậy.
Hạ Việt quen giấc nên đã tỉnh từ lâu, bên tai nghe thấy tiếng bước chân Dĩ Ngao và Dĩ Nhạc rón rén rời giường, biết bọn họ không muốn đánh thức mình, trên mặt hắn hiện ra một nét cười nhẹ nhàng.
25 Mãi cho đến khi các tàng nhân châm rượu vào bình, vài người đã chuẩn bị đồ để phẩm rượu thì Thức Yến vẫn còn đang xoắn xuýt mãi.
Hạ Việt buồn cười trấn an y: “Có cái gì đâu mà, không phải là nắm tay áo của ta thôi sao.
26 Rằm tháng giêng, thùng rượu cuối cùng của Vân gia cũng ra lò.
Hạ Việt để Thức Yến ở nhà, một mình sang đó hỗ trợ. Ngày hôm qua hắn dẫn y sang đó tham quan nên không giúp gì được, hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
27 Sau Nguyên tiêu, Hạ Việt và Thức Yến lại càng dính nhau.
Chuyện Thức Yến nay có thể phần nào nói cười như người bình thường cũng cho Vân gia trưởng bối một kinh hỉ lớn.
28 Nguyên tiêu vừa qua, Tết coi như cũng sắp hết. Trong Dận thành, hàng quán lại bắt đầu bận rộn, lò rượu trái lại dần dần rảnh rỗi, chỉ còn chờ đến giữa tháng hai đưa rượu mới nhập lửa thêm một lần, coi như kết thúc một mùa cất rượu của năm.
29 Tuyết đọng trên núi dần tan, bầu trời cũng bắt đầu trong xanh hơn trước.
Hạ Việt mở mắt, chớp chớp mấy cái liền triệt để thanh tỉnh, hắn nghiêng đầu, nhìn người đang cuộn tròn nằm bên cạnh mình.
30 Thức Yến thực sự không nhớ rõ sinh nhật của mình. Nói đúng hơn, y chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật cả.
Không phải là Bạch gia không để cho hài tử ăn sinh nhật, nhưng nông gia mà bày tiệc thì cũng chỉ coi là cơm tối, cho con mình ăn một bữa thịt no say, thế thôi.
31 Hạ Việt nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thức Yến một lát, thấy y đã ngủ mới nhẹ nhàng đứng dậy xuống lầu.
Lần này đi hắn không dắt theo đầu bếp, thành ra tiểu hạ nhân và đám xa phu đều tự xử, còn hắn và Thức Yến muốn ăn cũng chỉ có thể tự lăn vào bếp.
32 Bởi vì tối hôm qua quá mức phóng túng, Thức Yến lần thứ hai trong đời hiểu được tư vị ngủ đến mức mặt trời lên quá ngọn sào là như thế nào. Hình như từ năm 10 tuổi y đã bắt đầu hỗ trợ việc nhà nên chưa từng dậy muộn đến vậy.
33 Ngày mười một tháng Ba, Vân gia phụ tử đặt chân đến Việt kinh.
Trong thành rộn ràng náo nhiệt, phố xá trải dài, trái phải hai bên cửa hàng san sát, đường đi cũng rộng lớn hơn Dận thành rất nhiều, ở nơi phồn hoa thế này, hai chiếc xe ngựa lớn cùng đi cũng chẳng cần dừng lại nhường đường cho nhau.
34 Hạ Việt theo thói quen nở nụ cười, bất động thanh sắc quan sát đối phương.
Nếu nói Vân Hạ Việt tựa gió mùa xuân, tuấn tú ôn hòa và dịu dàng, như vậy thanh niên này lại hoa lệ tuấn mỹ như ánh mặt trời.
35 Nơi Ôn Hữu Cung đưa Hạ Việt đến là một tiểu thôn trang, chiêu bài của thôn trang treo ở bên hông, nếu đứng ngoài nhìn vào sẽ không thấy. Người không biết còn tưởng đây là nhà dân, nào ngờ lại là cửa tiệm làm ăn.
36 Sáng sớm ngày mười bốn tháng Ba, trong kinh dán bố cáo thông báo kết quả.
Năm nay, tham dự hội đánh giá có năm mươi loại rượu, trong đó có mười loại được tam đẳng, nhị đẳng có hai mươi tám loại, tám loại nhất đẳng, thượng đẳng được ba loại.
37 Ôn Hữu Cung rầu rĩ uống hết một chén trà, vô cùng chà đạp hình tượng công tử phong lưu mà dùng tay lau mặt một cái, hai chân mày cũng nhíu lại. Hắn nhìn Hạ Việt một hồi, rốt cục cắn răng mở miệng nói:
“Vốn chỉ định dắt huynh đi dạo một vòng, nhưng thứ lỗi tiểu đệ để bụng, ta thật sự phải nói cho huynh nghe!”
Hạ Việt liếc mắt nhìn hạ nhân một cái, hắn hiểu ý, ngoan ngoãn bưng đĩa lạc và li trà của mình lên tìm chỗ khác ngồi, để hai người thoải mái nói chuyện.
38 Việt kinh ngày mười sáu tháng Ba, khi trời vừa tảng sáng thì xe ngựa của Vân gia cũng đậu sẵn trước cửa khách ***.
Hạ Việt cùng Vân lão gia vừa mở cửa ra đã thấy Ôn Hữu Cung đứng chờ dưới cầu thang.
39 Ăn cơm chiều xong, Hạ Việt nắm tay Thức Yến tản bộ vài vòng trong sân tiêu thực, sau khi trở lại phòng ngủ, hắn ôm người ngồi xuống ghế dài trước cửa sổ.
40 Có bò Hạ Việt đưa đến, công việc xới đất của Bạch gia liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay cả Dĩ Nhạc cũng đến giúp một tay.
Đám mạ lớn khá tốt, Dĩ Ngao còn nói nhỏ với Thức Yến rằng hắn có đi xem mạ của mấy nhà khác, mạ bọn họ cũng không lớn bằng mạ nhà mình.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Võng Du, Nữ Cường, Xuyên Không
Số chương: 50