21 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Tình trạng ô nhiễm không khí năm 92 vẫn không tính là nghiêm trọng, buổi sáng chủ nhật Đường Linh nói với người nhà là phải đi học thêm, trời rất sớm đã rời nhà, rồi đi vào nhà xe lấy chiếc xe đạp trúng thưởng lần trước ra, Đường Linh vẫn chưa nói cho người nhà cô biết chuyện trúng thưởng, cô bây giờ tuổi còn quá nhỏ, có một số việc người trong nhà vẫn không cách nào tiếp nhận được!
Đạp xe rất nhanh đã đến chợ đồ cổ, giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay mà mấy ngày trước cô vừa mua, 7 giờ 40 phút, Đường Linh khóa xe thật kỹ, tìm một chỗ dễ thấy để đứng, thời gian này chợ đồ cổ đã bắt đầu có người, số người không nhiều, phần lớn đều là người của cửa tiệm đồ cổ, sạp bán hàng vỉa hè 9 giờ mới bắt đầu bày bán.
22 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
“Như thế nào, nhóc Tiểu Đường, đổ thạch chẳng phải dễ dàng như vậy đúng không!”. Ông Ngụy dẫn Đường Linh đi tới khu vật liệu đá, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị mua nguyên liệu!
Đường Linh gật đầu, “Quả thực không dễ!”
Chỉ với những lời giảng giải của ông Ngụy mới nói vừa nãy thôi, đã đủ cho người bình thường tiêu hóa một thời gian lâu! Nhưng những thứ này không làm khó được Đường Linh, Đường Linh rất nhanh đã tiêu hóa hết tri thức đó rồi!
“Ai nha! Đây không phải ông chủ Ngụy sao!”
Một người đàn ông trung niên đi nhanh tiến lên vài bước, đi thẳng tới trước mặt ông Ngụy, chìa tay cười híp nắm chặt bàn tay ông Ngụy! “Ông chủ Ngụy hôm nay coi trọng khối đá nào? Tôi sẽ tự mình giúp ông chủ Ngụy giải thạch!”
“Ha ha! Ông chủ Trương cứ nói đùa! Ngụy lão ta hôm nay chỉ đến thử xem vận may, thuận tiện dẫn theo tiểu bối đến mở mang kiến thức thôi!”.
23 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Nghe thấy giọng nam giới, tay Lưu Triển Bằng đang giải đá sững lại, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người kia, giọng nói mang theo sự tức giận, “Vương Bình!”
Vương Bình cười gằn một tiếng, “Thì ra ông chủ Lưu còn nhớ tôi! Chỉ là không biết khoản ông nợ tôi 200 vạn khi nào trả! Có tiền ở đây đổ thạch lại không chịu trả tiền, uy tín của ông chủ Lưu đây thật tốt quá nhỉ!”
Trong lòng Lưu Triển Bằng phẫn hận không thôi, tên Vương Bình trước mặt nhiều người như vậy, bôi đen danh dự của ông, có thể nói là nham hiểm đến cực điểm!
Đường Linh thản nhiên nhìn Vương Bình một cái, sau đó chuyển tầm mắt đến khối mao liệu ngay, không nói lời nào! Nếu như Lưu Triển Bằng kia dễ bị mấy lời tào lao đó làm kích động, Đường Linh cô coi như đã nhìn lầm người!
Quả nhiên, Lưu Triển Bằng chỉ tức giận gườm Vương Bình mấy giây, đã nhìn về phía Đường Linh, Đường Linh chỉ thản nhiên nhìn Lưu Triển Bằng một cái, không mở miệng nói chuyện.
24 Mọi người tự giác tránh ra một con đường, thì nhìn thấy Ngụy lão cùng phụ tá của ông là tiểu Trần đang từ phía ngoài bước vội đi đến!
Đường Linh hơi kinh ngạc, 620 vạn mua khối Hoàng ương lục này Ngụy lão thực sự có chút không lý trí, tuy rằng không lỗ được, nhưng tuyệt đối không kiếm được tiền!
Ngụy lão nhìn thấy trong tay Đường Linh đang cầm khối Hoàng ương lục kia, ông ngẩn người dừng cước bộ, mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin!
Ông vừa nhận được tin tức, giải thạch bên này có người mở ra được Cao Băng chủng Hoàng ương lục, ông lập tức xông tới đây, ở ngoài đám người liền nghe thấy có người ra giá đến 600 vạn! Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chủ nhân Hoàng ương lục này thực ra là Đường Linh!
Con nhóc này là muốn kích thích chết ông sao!
Ông lớn tuổi rồi, chịu không nổi Đường Linh năm lần bảy lượt kích thích!
“Thì ra là Ngụy lão! Ngụy lão cũng có hứng thú với khối Hoàng ương lục này sao?”.
25 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Cửa hàng đổ thạch nằm ngay sát bên ngân hàng Hoa Hạ, thông với ngân hàng Hoa Hạ bằng một cánh cổng nhỏ, mỗi khi đến ngày có đổ thạch, bèn mở cánh cửa đó ra, để thuận lợi cho mọi người giao dịch!
Lúc Đường Linh bước qua cửa nhỏ kia lại lần nữa quay lại cửa hàng đổ thạch, tài khoản trên thẻ vốn có 200 vạn nay lại tăng thêm 600 vạn!
Cô nhớ tới biểu tình của vị giám đốc ngân kia khi nhìn thấy cô chuyển khoản, giống như kiểu bị nuốt xuống quả trứng gà, khiến người ta cảm thấy buồn cười!
Hôm nay Triệu Chấn Đông đến nơi này với mục đích mua cho người bạn già nhà mình lễ vật mừng thọ, sau khi mua đến tay liền không cần thiết phải lưu lại nữa, ông cho Đường Linh một tấm danh thiếp, cười nói nếu Đường Linh gặp phải khó khăn gì thì cứ việc tìm ông! Đường Linh gật đầu nhận lấy rồi nói cám ơn, nhìn Triệu Chấn Đông rời đi!
Nhìn tấm danh thiếp trong tay, khóe miệng cô cong lên một nụ cười, phải biết rằng có thể có được danh thiếp đặc biệt của chủ tịch “ Thuốc lá Hoa Hạ”, đều không phải người bình thường đâu!
Đường Linh biết được Ngụy lão nóng lòng tìm vật liệu tốt, bèn nói với Ngụy lão cô muốn qua bên giải thạch xem một chút, Ngụy lão biết rõ Đường Linh sợ làm trễ nải chính sự của ông, liền dẫn tiểu Trần đi đến khu mao liệu!
Mới vừa đi tới khu giải thạch đã nghe thấy có người đang cãi vã, xuyên qua đám người đi vào, thì ra là Vương Bình và Lưu Triển Bằng hai người bọn họ, không cần nghĩ cũng đoán được nhất định là Vương Bình đang thúc giục Lưu Triển Bằng trả nợ!
“Lưu Triển Bằng nếu như ông lại không trả tiền, hôm nay đừng hòng mà bước qua khỏi cửa lớn này!”
Xem ra trước đó hai người đã cãi vã gần đủ rồi, Vương Bình cũng không nén nổi tính khí nữa, trực tiếp tung ra uy hiếp!
Sắc mặt Lưu Triển Bằng trắng bệch, chắc hẳn trước đó Vương Bình đã phun ra rất nhiều lời khó nghe, ông vừa muốn mở miệng, lại phát hiện có người kéo góc áo ông, cúi đầu vừa thấy, hóa ra là Đường Linh! Vừa nãy ông vốn muốn đi cùng Đường Linh, nào ngờ Vương Bình này cứ cuốn lấy ông, chính là không cho ông đi, vì vậy mới có tình cảnh trước mắt này!
“Chú này, vừa rồi cám ơn chú giúp cháu giải thạch, cháu còn muốn mua mấy tảng đá, còn có thể mời chú giúp cháu giải thạch không?”
Giọng nói Đường Linh ngọt ngào khiến người ta nghe hết sức thoải mái! Mọi người sinh lòng hảo cảm với bé gái dễ thương này!
Trong lòng Lưu Triển Bằng có chút nghi hoặc, không nắm chắc được ý nghĩ của Đường Linh, hiện tại ông không chút nào hoài nghi Đường Linh có năng lực giúp ông hay không, chỉ bằng vào 600 vạn tiền bán phỉ thúy kia thì hoàn toàn có thể hóa giải khốn cảnh của ông! Ông chỉ là lo lắng Đường Linh có vui lòng giúp ông không mà thôi!
Nơi đổ thạch có cái quy định bất thành văn, không thể đang trong lúc đổ thạch phát sinh tranh chấp! Đường Linh mời Lưu Triển Bằng giải thạch, vậy Vương Bình hắn quả thực cũng không tiện nhúng tay!
“ Hừ! Được! Ở đây còn có quy định che chở được cho ông, đợi đi ra ngoài rồi ông sẽ biết tay!”.
26 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Khối mao liệu này cũng không hề có một chút sương mù, chỉ là dưới đáy có một tia sương mù kim sắc chợt ẩn chợt hiện, khối mao liệu này rất lớn, Đường Linh căn bản không xê dịch nổi, chỉ có thể đi đường vòng ra phía sau nó, ngồi xổm người xuống quan sát cẩn thận.
27 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
“ Xuất rồi! Lại xuất nữa!”
“ Con mẹ nó! Trước mắt đây là thế nào! Ông chủ Trương, hàng lần này của ông tốt như vậy!”
Ông chủ Trương từng tiếp đãi qua Đường Linh nghe được vừa mới cắt ra Hoàng ương lục, lập tức đến khu giải thạch, chỉ tiếc đã tới chậm một bước, Hoàng ương lục đã bị người đã mua mất, ông bèn ở luôn trong khu giải thạch nhìn người ta giải thạch! Không nghĩ tới rốt cuộc lại xuất lục rồi!
Ông chủ Trương cũng hết sức kích động, đảo con mắt, tâm tư linh hoạt, nhân tiện mở miệng nói, “Hàng lần này là loại hàng cực phẩm hố cũ! Tôi đã hao hết khí lực mới cướp được những thứ này! Phải biết, đám hàng này được tính như loại hàng tốt nhất mà tôi từng cướp về tay được! Các ngài đây ra tay chậm, đành phải nhìn đỏ mắt người ta chứ biết sao!”
Mọi người thấy hàng của ông chủ Trương liên tục xuất lục, cộng thêm với lời kích động của ông ta, trong lòng ngứa ngáy, số người đứng ngoài luôn có ý định bàng quan đứng xem như đang xoa tay làm nóng người, đa số có ý định xuất thủ!
Ông chủ Trương nhìn ở trong mắt, trong bụng mừng thầm! Đống hàng này của ông xem ra không lo bán đâu!
“Con mẹ nó!” Một câu chửi bậy cắt ngang tâm tư lung lay của mọi người, lực chú ý lại chuyển đến khối mao liệu trên tay Lưu Triển Bằng.
28 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Lý Duyên Khánh có việc rời đi trước, Lục Phúc Châu Báu của Lý Duyên Khánh thiết lập tại tỉnh Thanh, lần này cố ý đến thành phố S tham gia đổ thạch, nhưng lại không ngờ đã uổng công một chuyến, trước khi rời đi vẫn oán trách vài câu, hai khối phỉ thúy kia của Đường Linh ông đều không mua được, Đường Linh hứa hẹn có cơ hội lần sau nhất định bán cho ông trước tiên, lúc này Lý lão mới mặt mày hớn hở, tán dương Đường Linh vài câu, chào hỏi Ngụy lão xong mới rời đi!
Ngụy lão mua được Hồng phỉ rồi vốn cũng muốn rời đi, nhưng Đường Linh nói với ông vài câu, ông liền không vội rời đi nữa, sau khi chuyển khoản thanh toán cho Đường Linh, vẫn ở lại khu giải thạch.
29 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Trong lòng Lưu Triển Bằng ngoại trừ vui sướng ra, đối với Đường Linh càng có cảm giác tín phục sâu sắc, từ khi ông giải thạch đến nay, ông hoàn toàn là theo chỉ thị của Đường Linh để làm, từ vị trí cắt một dao kia, đến kêu giá hấp dẫn Vương Bình mắc câu, rồi đến lúc ông rời khỏi tranh giá với nỗi chán chường, cuối cùng là tháo bỏ mối quan hệ giữa cô và ông, các mắt xích đều rất khớp, khiến ông không thể không khâm phục!
Ở trong mắt mọi người, là do chính Vương Bình không làm rõ chủ nhân của mao liệu, mà trên thực tế chỉ có ông biết, Đường Linh làm tất cả cũng là vì đặt “hố” Vương Bình mà thôi! Mặc kệ mục đích của Đường Linh là gì, trong lòng Lưu Triển Bằng là chấn động, là cảm động!
Tuy rằng thủ đoạn không quá vẻ vang, nhưng so với Vương Bình lại chính phái rất nhiều, ông là ở trước mắt mọi người đặt bẫy Vương Bình! Đó là bản lĩnh của ông!
Duy nhất ông không hiểu là, vì sao một nhát dao kia rõ ràng là xuất lục rồi, Đường Linh khẳng định đó là đống phế liệu đây?
“Lưu Triển Bằng! Mày lại hãm hại tao?”.
30 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Đạp xe tới dưới lầu, đem xe đạp đậu ở nhà để xe, giơ tay nhìn đồng hồ đã 4 giờ rồi, không nghĩ tới thời gian đã muộn như thế!
Đường Linh để cho thuận tiện, tự mình đã đi đánh một chìa khóa cửa riêng, đi tới lầu bảy, Đường Linh chưa kịp vào nhà, liền nghe thấy trong phòng có người đang cãi vã, cô vội vàng móc chìa khoá từ trong túi áo ra, cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay một cái mở cửa ra!
Đẩy cửa vào, còn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy trong nhà có tiếng phụ nữ cãi vã!
“Trương Hoa, chị nói câu này là có ý gì! Đừng có mà mọi chuyện đều đổ lên người con cái tôi!”.
31 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Trương Hoa thấy Văn Vân Chi muốn đánh con, vội vàng kéo Đường Linh ra phía sau, lại không nghĩ rằng Đường Linh chỉ nhẹ nhàng gạt Trương Hoa qua một bên, chính diện đối mặt với Văn Vân Chi!
Văn Vân Chi đưa tay phải túm lấy tóc Đường Linh, đàn bà con gái đánh nhau luôn thích ra ám chiêu!
Trong lòng Đường Linh hừ lạnh một tiếng, tay phải nhanh chóng hướng lên túm lấy một cái, bẻ lấy ngón giữa của Văn Vân Chi, hung hăng hướng lên trên bẻ một cái, chân trái chuẩn xác hướng về huyệt vị dưới đầu gối Văn Vân Chi đạp một cái, Văn Vân Chi đương trường liền quỳ xuống đất, một tay còn lại của ả dùng sức quơ về phía sau, tiếc rằng tư thế quỳ khiến ả ta không có sức lực chống lại, chỉ gào khóc kêu đau! Dáng vẻ cực kỳ chật vật!
Hai anh em sinh đôi vừa nãy vẫn ngồi xem trò vui, vốn tưởng rằng sẽ thấy Đường Linh bị mẹ bọn chúng thu thập một trận, kết quả chỉ chớp mắt bà mẹ Văn Vân Chi của bọn chúng vậy mà ngã quỵ ở mặt đất, miệng kêu la inh ỏi, kêu bọn họ hỗ trợ!
Hai huynh muội nghe thấy liền vội vã tiến lên, hai anh em nhà này lớn hơn so với Đường Linh 3 tuổi, thế nhưng trổ mã bình thường, thân hình chỉ gần như Đường Linh!
Trương Hoa phản ứng kịp muốn ngăn hai anh em họ lại, phải biết hai anh em nhà này tuy rằng gầy yếu, nhưng ở bên ngoài cũng thường khi gây sự đánh nhau, Trương Hoa chỉ lo con gái mình bị hai đứa nó gây thương tích!
Mà bà già kia lại sợ Trương Hoa gây thương tổn đến hai anh em chúng, lại ngăn cản Trương Hoa, hai anh em bọn chúng không cao, luồn qua người Trương Hoa, xông lên hướng về Đường Linh định ra tay! Tình cảnh thập phần hỗn loạn!
Đường Linh một tay bẻ ngón giữa của Văn Vân Chi, khinh thường liếc mắt nhìn bọn chúng, giơ chân lên nhắm trúng bụng hai đứa nó đạp xuống, bịch bịch hai cước, đạp văng bọn nó qua một bên, khiến hai anh em chúng nằm trên đất bò không nổi!
Văn Vân Chi thấy con mình bị đạp, nảy sinh ác độc muốn dùng một tay túm lấy cổ Đường Linh, Đường Linh cười lạnh một tiếng, tay phải dùng sức, lập tức khiến Văn Vân Chi kêu rú lên oang oác, tay trái bóp lấy cổ Văn Vân Chi, hơi dùng lực, Văn Vân Chi liền có chút không thở nổi, trừng hai mắt không thể tin nhìn vẻ mặt cười nhạt của Đường Linh!
“Mày… thả… buông tao ra!”.
32 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Sáng sớm ngày hôm sau Đường Linh liền đi tới trường học, cô nằm trong đội thể dục của trường học, cho nên mỗi ngày đều phải đến trường học sớm để luyện tập!
Đường Linh vốn có suy nghĩ rời khỏi đội thể dục, thế nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, cô nhận ra mình cần phải rèn luyện tốt thể chất, có một nền móng vững chắc, mau chóng thành thạo sử dụng các chiêu thức đời trước học được! Hoặc là cô nên tìm một người thầy giỏi võ học đàng hoàng!
Đường Linh đến tương đối sớm, trong sân trường vẫn chưa có người nào, để cặp sách tại phòng sinh hoạt của đội thể dục, sau đó đi tới thao trường bắt đầu làm một ít động tác vận động kéo duỗi.
33 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
“Đường Đường, cậu nói xem hắc mã vườn trường là ai chứ?”
Trên sân tập thể dục giữa giờ, Lưu Hân với vẻ mặt hưng phấn hỏi Đường Linh, cô nhóc đều khâm phục muốn chết “Hắc mã vườn trường” kia! Điểm tối đa! Quả thực là điều cô nhóc không dám tưởng tượng!
Đường Linh nhìn vẻ mặt sùng bái của Lưu Hân, thuận miệng nói, “Nói không chừng chính là cậu!”
Lưu Hân sưng mặt lên, hướng về Đường Linh làm cái mặt quỷ, “Đường Đường đáng ghét nhất!”
Nhìn Lưu Hân với dáng dấp đáng yêu muốn chết, Đường Linh chỉ cười, chậm rãi xoay người, nhìn lên bầu trời, tay phải hơi ngăn trở ánh dương quang chiếu thẳng xuống, con mắt hơi nheo lại!
Ánh dương quang này thật đúng là có chút chói mắt!
“Thực sự là không biết xấu hổ!”.
34 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Khách sạn Hoa Đằng tại trung tâm thành phố của thành phố S, ngay lúc ấy mà nói, xem như là khách sạn hạng sang, dân chúng bình thường không ai dám đi! Tới nơi này không phải lãnh đạo trong thành phố, thì là thương nhân giàu có!
Chú hai của Đường Linh chính là một doanh nhân giàu có, ở trong gia tộc, chú hai có quyền phát ngôn nhất! Chú hai tuy rằng không quá thân thiết đi lại với người trong nhà, thế nhưng đến ngày lễ tết vẫn sẽ cùng nhau gặp mặt!
Khi cả nhà Đường Linh tiến vào phòng bao, mấy nhà khác cũng đều đến đủ, nhưng bởi vì có hai ông bà còn chưa tới, nên mọi người đều ngồi tại chỗ chờ, mà từ thần thái của mọi người có thể nhận ra, hiển nhiên có mấy người đã đợi đến không kiên nhẫn!
“Anh cả, nhà các anh đến cũng đủ muộn!”.
35 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Đường Tử Ngọc nghe xong trên mặt chỉ nợ nụ cười nhẹ nhàng, hai đứa con của Văn Vân Chi sao có thể so sánh với Tiểu Phong? Nhưng trên mặt cô lại không thể nói như vậy.
36 Nhiều năm qua không tặng thiệp chúc mừng năm mới, làm sao cô còn nhớ những thứ này!
Thấy trong mắt Đường Linh kinh ngạc, Lưu Hân buông đồ ăn vặt trong tay xuống, có chút khoa trương nói, “Trời! Cậu không phải đến một cái thiệp cũng không chuẩn bị chứ?”
Đường Linh xấu hổ cười, nhún vai, gật đầu hướng về phía Lưu Hân người đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc kia.
37 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Kỳ nghỉ đông thấm thoắt trôi qua, trong lúc nghỉ đông Đường Linh và Lưu Triển Bằng lại đi đổ thạch, Đường Linh dựa vào “Quỷ nhãn”, đã chọn ra không ít vật liệu tốt, Trân Bảo Trai khai trương là không thành vấn đề!
Hôm nay khai trương, người trong ngành không ít người nể mặt đến ủng hộ, bản thân Lưu Triển Bằng cũng rất có địa vị tại Thành phố S, tân khách do ông mời tới đương nhiên đều là người có máu mặt!
Điều Đường Linh không nghĩ tới là, Ngụy Bác Đạt Ngụy lão vậy mà cũng đích thân đến chúc mừng, “Thuốc lá Hoa Hạ” của Triệu Chấn Đông cũng phái người đưa tới lẵng hoa chúc mừng!
Hiển nhiên bọn họ cũng không đến đây vì Lưu Triển Bằng, mà là biết Trân Bảo Trai hiện tại là chuyện làm ăn của Đường Linh! Về phần hai người họ làm sao biết được, Đường Linh cũng không để tâm, nhân vật giống như Ngụy lão và Triệu lão vừa anh minh vừa có nhân mạch, tự nhiên sẽ biết được nội tình!
Sau khi Trân Bảo Trai được trang hoàng lại, phong cách rất khác với lúc trước, Đường Linh căn cứ vào phong cách thiết kế của hậu thế để tiến hành cải tu, kết hợp được rất nhiều yếu tố hiện đại, không gian Trân Bảo Trai hoành tráng hoa lệ và lộ ra nét thời thượng, ở một góc đại sảnh còn bố trí một phòng chờ khu nghỉ ngơi, tại đó có đặt bộ bàn ghế sofa trang hoàng vật dụng tiện cho thư giãn, trang hoàng theo phong cách phương tây, toát lên sự giàu có đặc sắc!
“Nhóc Tiểu Đường, thực sự là không đơn giản a! Cháu sao nghĩ ra được thiết kế một khu nghỉ ngơi tại đây?”
Hôm nay Ngụy lão vẫn dẫn theo trợ lý tiểu Trần, bây giờ ánh mắt tiểu Trần nhìn Đường Linh không còn sự ghét bỏ, ngược lại rất hiếu kỳ, khiếp sợ! Trân Bảo Trai vậy mà lại là của con bé! Khiến người ta rất kinh ngạc!
Đường Linh tươi cười, “Khách hàng là thượng đế, đương nhiên phải phục vụ chu đáo! Ngài nói có đúng không?”.
38 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
“Lão đại, người lão đại muốn tìm tìm được rồi, vậy mà lại trốn vào trong nhà tù, nếu không phải vừa vặn đuổi kịp khi hắn ra tù, tìm tin tức về hắn e rằng còn phải phí chút thời gian!”
“Nhà tù?”
Một thiếu nữ với trang phục áo trắng quần jean ngồi trong xe, mí mắt hơi híp lại, hiện ra dáng vẻ lười biếng, môi đỏ mọng nhẹ nâng, “Để Chú Lưu liên hệ đi, gần đây công chuyện quá nhiều, các anh cũng mệt nhọc rồi, ngày mai các anh nghỉ một ngày xả hơi đi!”
“ Hắc hắc! Làm việc cho lão đại làm sao thấy mệt được! Mấy thằng nhãi kia còn len lén hâm mộ em nữa kìa!”
Thiếu nữ cong lên khóe miệng tươi cười, đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố chầm chậm lui về phía sau, có chút xuất thần!
Sáu năm, loáng một cái đã trôi qua sáu năm, Đường Linh năm nay 15 tuổi, học năm ba sơ trung, khoảng thời gian sáu năm này, Đường Linh mở rộng chi nhánh Trân Bảo Trai khắp khu vực phương Bắc, biến Trân Bảo Trai thành thương hiệu hàng đầu cho nhân sĩ thượng lưu lựa chọn khi nghĩ đến đá quý châu báu, có thể đeo trang sức châu báu của Trân Bảo Trai, đã trở thành tiêu chí của giới danh môn!
Công việc của Trân Bảo Trai, Đường Linh vẫn giao cho Lưu Triển Bằng một tay quản lý, lúc tên tuổi Trân Bảo Trai bao phủ thành phố S, Đường Linh còn đang ôm sách ngồi thảnh thơi trong sân trường!
Ngoại trừ Trân Bảo Trai, đám người Phùng Tam trước kia bị cô thu phục, bây giờ đi theo Đường Linh thành lập nên trung tâm giải trí thư giãn Đế Hào tại thành phố S, trung tâm giải trí này đã giao cho Phùng Tam quản lý, Đường Linh đặc biệt dùng lương cao mời về từ nước ngoài một giám đốc có nghiệp vụ chuyên môn cao, Phùng Tam chỉ cần trấn giữ là được!
Mà bây giờ mỗi ngày ở bên cạnh cô, là Lôi Tử —— chính là tên tóc vàng trước kia nhiều lần nhục mạ Đường Linh!
Lúc bắt đầu Phùng Tam quyết định dẫn theo thủ hạ đi theo Đường Linh, Lôi Tử vô cùng không tình nguyện, kết quả một lần ngoài ý muốn, Lôi Tử triệt để nhận định Đường Linh từ tận đáy lòng!
“Lôi Tử, em trai anh thế nào rồi?”.
39 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Thành phố Ninh!
Thành phố tỉnh hội của tỉnh Thanh, là khu vực nền tảng của công nghiệp nặng quốc gia, so với các tỉnh hội khác của phương bắc, thành phố Ninh không cần nói từ kiến thiết đô thị hay phát triển thành thị, cũng tốt hơn nhiều so với các tỉnh thành khác!
Xe vừa dừng lại cửa khách sạn, Đường Linh liền mở mắt, 6 năm qua chức năng của thân thể cô vẫn đang tăng cường, vừa mới dừng xe lại Đường Linh đã thanh tỉnh!
Trong mắt không có nửa dấu hiệu lim dim vừa tỉnh ngủ, kéo mở cửa xe, nhấc chân bước ra khỏi xe, kéo duỗi cánh tay, xoa nắn chiếc cổ có chút cứng ngắc.
40 Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Bỏ xuống điện thoại chỉ chốc lát sau, cửa phòng Đường Linh đã bị vang lên, mở cửa phòng ra, Lưu Triển Bằng với một thân trang phục nhẹ nhàng khoan khoái đứng trước cửa, nhìn thấy Đường Linh, trên mặt lộ ra nụ cười, mở miệng gọi Đường Linh một tiếng: “Đường tổng!”
Đường Linh gật đầu, mời Lưu Triển Bằng vào phòng, đi tới một bên sofa ngồi xuống, Lưu Triển Bằng tiện tay khép cửa phòng lại, đi tới gần Đường Linh, kéo qua một cái ghế, ngồi ở phía đối diện Đường Linh.