Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 132: Thêm Ba Giấy Phép Nữa, Tôi Sẽ Đồng Ý

Chương trước: Chương 131: Lấy Được Giấy Phép



Lãnh đạo ủy ban phát triển và các lãnh đạo ngành liên quan thông qua mọi con đường đều hướng tới Phương Minh Viễn, cam đoan Phương gia có thể lấy được một tấm giấy phép sản xuất điện thoại di động, khuyên Phương Minh Viễn bỏ ý định ra đời nhà máy ở Hồng Kông và Nhật Bản.

Những vị lãnh đạo này không phải không có ai nghĩ đến, Phương Minh Viễn làm vậy có thể không được gì, nhưng cũng không ai dám mạo hiểm như vậy. Hiện giờ có mối quan hệ giữa Phương Minh Viễn, Quách gia và Nhật Bản, khi ra đời nhà máy tại Hồng Kông và Nhật Bản tuyệt đối không có ai ngăn cản, ngược lại còn hoan nghênh nhiệt tình. Mà tới thời điểm đó, Hoa Hạ sẽ không chỉ mất đi một mối đầu tư lớn, hơn nữa còn mất đi cơ hội đưa kĩ thuật vào! Phiêu lưu như thế ai mà dám mạo hiểm? Ai có thể mạo hiểm?

Thật muốn có thành quả như vậy, chỉ sợ không chỉ đắc tội với Phương gia và gia tộc đứng sau Phương gia, Tô gia, Mai gia, liền thành nhóm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ!

Thịt dù có ít cỡ nào thì vẫn còn hơn là không có thịt để ăn!

Phương Minh Viễn hơi gật đầu, nhưng không tỏ vẻ vui mừng. La Thành cười gượng hai tiếng ha ha, y lúc trước vốn ủng hộ việc không trao giấy phép cho Phương gia, hiện giờ gặp Phương Minh Viễn trong bộ dạng này y không khỏi có chút chột dạ. Ba người Hề Quốc Bình ngầm thoáng nhìn nhau, tuy rằng đều suy nghĩ giống nhau nhưng không ai muốn mở miệng đầu tiên.

Mấy người Hề Quốc Bình trong lòng tỏ ra rất rõ ràng, lúc trước sở phát triển sở dĩ có thể từ chối cấp giấy phép cho Phương gia mạnh như vậy vì ba tập đoàn này có sự giúp đỡ ngầm. Dù sao ai cũng hiểu được, độc quyền mới là phương pháp thu lợi nhuận tốt nhất.

Nếu có thể đá Phương gia ra khỏi thị trường sản xuất điện thoại di động thì ba nhà bọn họ sẽ chia sẻ thị trường, bọn họ đều là doanh nghiệp quốc doanh, tất nhiên sẽ phân chia thị trường ăn ý với nhau, mọi người nước sông không phạm nước giếng, kiếm lợi nhuận rất dày. Nhưng có Phương gia tham gia sẽ không như thế nữa, là một doanh nghiệp tư nhân lại có công nhân có kỹ thuật chế tạo điện thoại di động Nokia, năng lực không hề kém hơn ba công ty lớn kia, cho dù ba công ty có liên minh với nhau cũng không thể áp chế nổi Phương gia, nắm giữ quyền chủ động cũng không thể đối phó được với Phương gia. Cho nên, bọn họ muốn mượn tay kẻ khác, trực tiếp đuổi Phương gia ra ngoài cửa! Chỉ có điều mấy người Hề Quốc Bình thật không ngờ, Phương gia chỉ tiết lộ đôi chút, liền khiến các lãnh đạo rối loạn ngay đầu tuyến, giống như ong vỡ tổ tỏ thiện ý với Phương gia ngay.

Hiện giờ, Phương gia đã khẳng định có thể xin được giấy phép sản xuất di động, làm cho ba đại tập đoàn cảm thấy bất lực. Hiện tại bọn họ chỉ trông chờ vào khả năng Phương gia thu phí sử dụng ít.

-Anh Hề, anh Mã, Anh Vũ, về chuyện trao quyền kỹ thuật này, mọi người có ý gì xin cứ nói một câu.

La Thành thấy ba người không ai chịu lên tiếng đành phải chủ động hỏi han.

-Khụ, vụ trưởng La, ba người chúng tôi đã bàn bạc rất lâu, cuối cùng chúng tôi cảm thấy, chuyện này có được hay không có thể đối chiếu với hình thức và hoạt động của hiệp hội thép được thành lập trước đây. Ba công ty chúng tôi mong muốn . . .

Hề Quốc Bình nhìn hai người còn lại ánh mắt thúc giục, trong lòng thầm thán một tiếng: “ Tửu sắc nhầm người à!”. Nếu không phải tối hôm qua bị mê mắt bởi rượu và người đẹp, chính y không thể nào đồng ý làm chim đầu đàn đâu.

Phương Minh Viễn hai hàng lông mày dựng thẳng, không nói gì, ngồi bên cạnh Lư Minh Nguyệt bất mãn nói:

- Anh Hề, sao có thể đánh đồng kỹ thuật sản suất thép đặc chủng với kỹ thuật chế tạo di động!

Mai Đông Trạch vẻ mặt trầm xuống nói:

- Anh Hề, xin anh đưa ra đề nghị thực tế ý nghĩa một chút, như vừa rồi căn bản là không có thực tiễn, không đưa ra được!

Theo lời đề nghị của Hề Quốc Bình, nếu muốn làm theo hình thức và hoạt động của Hiệp hội thép thì phải thành lập hiệp hội bốn công ty chế tạo di động, Phương gia cung cấp kỹ thuật chế tạo di động, mặt khác trao quyền phí cho ba công ty kia đều coi là có cổ phần từ nhập cho đến phát triển nghiên cứu kỹ thuật mới, sau này ba công ty cũng có thể chia sẻ kỹ thuật mới. Mà Phương gia trong hiệp hội cũng có quyền phủ quyết. Thoạt nhìn, điều kiện này tương đối hậu đãi, cũng phù hợp với lợi ích của Phương gia.

Nhưng Hề Quốc Bình cũng quá đắc ý rồi, chế tạo điện thoại di động cũng không thể đem so sánh với kỹ thuật luyện thép, kỹ thuật luyện thép hạng nhất ngay cả mười năm hai mươi năm cũng sẽ không bị lạc hậu, thậm chí năm mươi năm sau vẫn có xưởng sử dụng. Nhưng chế tạo kỹ thuật giống như kỹ thuật sản xuất máy tính, có lẽ ba năm năm sau kỹ thuật đã lạc hậu rồi, Nokia bán cho Phương gia đội kỹ thuật này, tuy rằng đối với hai xưởng chế tạo mà nói vẫn là kỹ thuật đi đầu, nhưng đối với những nhà sản xuất di động trên thế giới thì kỹ thuật đã thuộc loại đào thải, hoặc sắp sửa đào thải rồi.

Phương gia nếu không thể mau chóng tham gia sản xuất với kỹ thuật này, đem chuyển hóa thành sản phẩm, mau chóng thu lại lợi nhuận, chẳng những sau khi nghiên cứu phát triển kinh phí khó có thể cam đoan làm tốt mà tiền đầu tư cũng khó lòng thu lại được.

Mà tập đoàn Hoa Thắng, tập đoàn Thịnh Uy, tập đoàn Nam Thông, ba tập đoàn này sản lượng hàng năm ban đầu chỉ nhỏ lẻ, sau vài năm có thể đạt được bao nhiều % định mức trên thị trường, hoàn toàn không thể tính được. Nếu có được quyền thu phí, chưa đầy một năm nếu ba đại tập đoàn này chỉ có mấy nghìn cái điện thoại di động, thì cho dù Phương Minh Viễn thu được cả trăm đô la Mỹ trên một chiếc cùng lắm cũng chỉ là mấy triệu đô la Mỹ mà thôi. Chút tiền ấy đối với Phương gia mà nói có thể làm gì?

Mấy nghìn điện thoại di động, nghe thì nhiều người sẽ cảm thấy không thể tin nổi, toàn bộ Hoa Hạ có bao nhiêu người? Ở thành phố nhân khẩu có đến mấy trăm triệu là tốt rồi, ở thủ đô, Thiên Tân, Thượng Hải này, thành phố nhân khẩu chính là mấy chục triệu người, một năm sản xuất có mấy nghìn điện thoại di động thì có thể kích thích được tí bọt nước nào?

Nhưng ngay lúc đó các cơ quan coslieenquan dự đoán rằng đối với Hoa Hạ tương lai thị trường điện thoại di động cho dù tớ năm 2000 cũng chỉ là hàng năm mấy chục nghìn chiếc mà thôi. Là ba công ty tập đoàn quốc doanh này, sản xuất tất nhiên hoặc ít nhiều bị ảnh hưởng bởi các cơ quan này. Như vậy tính ra, nếu nói so với lời đề nghị của Hề Quốc Bình, Phương gia khẳng định không thể thu lại được vốn đầu tư.

Cho nên Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt có cái nhìn như vậy cũng là tự nhiên thôi.

Hơn nữa, khi trao quyền kỹ thuật thép đặc chủng, Phương gia có ý muốn nhường một bước, cũng là có mặt suy xét.

Đầu tiên, Phương gia yêu cầu những loại thép đặc chủng này thống nhất phải của một công ty có tiếng, tránh để người trong nhà đấu tranh nội bộ, cứ như vậy, với vật liệu thép Phương gia có thể đạt đủ lợi nhuận để bù lại việc tổn thất khi trao quyền. Thứ hai, hiệp hội thép đặc chủng kia tập hợp chủ yếu sắt thép của các công ty nội bộ trên cả nước, số lượng vượt xa ba tập đoàn, các công ty sẽ coi trọng lợi ích, cứ như vậy, ở hiệp hội tuy rằng doanh nghiệp quốc doanh vẫn chiếm đa số, nhưng cũng không bền chắc như thép, Phương gia lúc này mới có thể để mọi việc thuận lợi, đảm bảo mình sẽ không phải chịu tổn thất. Mà tập đoàn Nam Thông và hai tập đoàn kia vừa mới thành lập không lâu, lại đều thuộc sở hữu của Bộ Công nghiệp điện tử, sau này Bộ ra mệnh lệnh, khẳng định ba tập đoàn sẽ đứng trên cùng một lập trường, nói như vậy, Phương gia không thể nghi ngờ gì là kẻ yếu thế, ở hiệp hội căn bản là không thể lên tiếng, lại càng không có quyền quyết định, như vậy ngoại trừ đeo thêm gông xiềng cho mình thì Phương gia gia nhập hiệp hội đâu có lợi ích gì?

Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch tính toán sản nghiệp cổ phần của Phương Minh Viễn, điều kiện như vậy bọn họ đương nhiên không thể chấp nhận được.

Hề Quốc Bình có chút xấu hổ, cười cười nói:

-Anh Mai, Anh Lư, cũng không hẳn là như vậy, mọi người không phải đang thương lượng sao. Nếu hai vị có ý tưởng gì hay, xin hãy nói ra . . .

Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt tuy rằng ở công ty cấp bậc không thể so được với ba người bọn họ, nhưng hai người phía sau cũng là gia tộc lớn, có ảnh hưởng và thực lực của họ không ai dám coi thường. Nhất là mấy năm vừa qua, Mai gia và Lư gia ở các lĩnh vực kinh tế rất khá, thực lực được nâng cao. Mà Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt là hai người phụ trách trong lĩnh vực kinh tế của hai gia tộc này, vượt qua được hai người này thì tự nhiên sẽ chẳng còn ai tìm tới nữa. Hề Quốc Bình tuy rằng không sợ phiền toái, nhưng tránh được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nếu lãnh đạo không có cái nhìn đại cục tốt thì thật thảm hại.

-Nếu Bộ Công nghiệp có thể để có tỷ lệ phát sinh khi cấp giấy phép kinh doanh tư nhân, đề nghị này của tổng giám đốc Hề cũng có thể thương lượng được! Chỉ có điều không biết vụ trưởng La thấy đề nghị tôi nhắc tới, các lãnh đạo ở bộ Công nghiệp điện tử có đồng ý không?

Phương Minh Viễn thản nhiên nói.

Mấy người La Thành và Hề Quốc Bình mặt khẽ biến sắc, Phương Minh Viễn nhắc tới đề nghị này chính là đâm đúng chỗ yếu của bọn họ. Tiếp tục cấp phát giấy phép sản xuất di động cho doanh nghiệp tư nhân chẳng phải càng làm doanh thu của ba tập đoàn càng ít đi sao? Căn bản Phương gia đã cố hết sức ở lại lĩnh vực chế tạo, sao có thể khiến những người khác tranh giành được!

Nhưng những lợi ích mà Phương Minh Viễn cho mang lại cũng làm người ta kinh ngạc, gần như biến thành đồng ý, ba tập đoàn lớn không cần đưa tiền chia sẻ kỹ thuật sản xuất di động cho Phương gia, chỉ mình chuyện này thôi cũng đã tiết kiệm trăm triệu đô la Mỹ rồi, đây cũng là thành tích hạng nhất! Làm bọn hắn không tự chủ được mà ngạc nhiên cùng cực!

-Cậu Phương, cậu đề nghị chúng tôi sẽ báo cáo cho lãnh đạo, nhưng thành công hay không thật rất khó nói!

Sau một lúc lâu La Thành chần chừ nói, mới vừa rồi trước lợi ích lớn còn chói mắt, nhưng xem về lâu về dài, mở lỗ hổng ra, chế tạo di động liên minh một khối, chỉ sợ không có đường sống cho ba đại tập đoàn mạnh vì gạo bạo vì tiền. Cải cách và mở cửa mấy năm nay, thằng ngốc cũng hiểu, sức sống của doanh nghiệp tư nhân vượt xa doanh nghiệp quốc doanh, nếu không phải doanh nghiệp quốc doanh hưởng đủ mọi loại trợ cấp của chính phủ, lại thêm độc quyền thị trường, chỉ sợ đại bộ phận doanh nghiệp quốc doanh chỉ có nước phá sản đóng cửa hết.

Đối với ba người Hề Quốc Bình mà nói, có được thành tích như vậy đương nhiên đã tăng vốn lên rồi, nhưng những lãnh đạo Bộ Công nghiệp không chịu nhè ra. Ủy ban phát triển tuy chức quyền lớn, nhưng nếu bộ Công nghiệp cắn chặt răng không chịu nói lời nào, Ủy ban phát triển cũng phải chiếu cố tới cảm xúc của đối phương.

Loading...

Xem tiếp: Chương 133: Cục Diện Bế Tắc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hiểu Hàm Trùng Sinh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20


Như Lang

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 86


Tiên Cô Bảo Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 28


Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 54


Thế Giới Huyền Huyễn

Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp

Số chương: 50