61 Lúc chiều Tô Hiểu Thần còn nóng lòng muốn cho anh xem quà đáp lễ, bây giờ không biết tại sao lại có chút xấu hổ, chầm chập thò tay vào trong túi, vô cùng băn khoan ngón tay nắm chặt “Món quà”.
62 Những chuyện phát sinh kế tiếp đều vô cùng thuận theo tự nhiên, anh ôm cô đi đến bên giường, cô ôm lấy cổ anh, cúi đầu xuống không dám nhìn anh, vừa có chút sợ hãi lại vừa có chút mong chờ mơ hồ nào đó.
63 Ăn cơm xong, Tô Hiểu Thần thấy Tô Khiêm Thành và Hàn Tiêu Ly đi rồi liền theo Tần Chiêu Dương lên lầu. Trong phòng của anh cũng có một giá sách, bên trong gần như đều là sách linh tinh, còn đều là sách cô thích xem , chẳng hạn như sách có liên quan đến lịch sử, hoặc là có liên quan đến thiên văn địa lý các chòm sao, thậm chí còn có một quyển nhật ký giảm béo và cách giữ gìn nhan sắc…Tần Chiêu Dương tiện tay mở máy tính, cô liền ngồi ở trên thảm lật sách xem, nhàm chán liền đi tìm giấy đến để vẽ tranh.
64 Từ sau lần đó, cứ cách năm, ba ngày, Tần Chiêu Dương lại đưa cô tới công ty, Tô Hiểu Thần cầm một quyển sách là có thể ngồi đến cả chiều, cũng không chọn lựa, liền làm ổ trong phòng làm việc của anh đọc tiểu thuyết.
65 Ăn cơm xong, Noãn Dương nhận một cú điện thoại liền đi ra cửa, Tô Hiểu Thần âm thầm nghe trộm có tiếng xe ngoài cửa; ngầm hiểu trong lòng. Sau khi cô cùng dì Trương dọn dẹp xong phòng bếp đi ra, Tần Chiêu Dương đang nhìn một quyển tạp chí du lịch xuất thần, nghe thấy tiếng bước chân mới quay mặt lại, “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.
66 Ngày hôm sau thức dậy, Tần Chiêu Dương đã không còn ở đây, toàn thân cô đều có chút đau nhức, Hàn Tiêu Ly còn chưa tới gọi cô rời giường, cô đã tự giác bò dậy.
67 Đêm hôm đó, Tần Chiêu Dương quả nhiên chứng minh cái gì gọi là không có cầm thú nhất, chỉ có cầm thú hơn, lăn qua lộn lại ăn cô đến mấy lần, lúc rạng sáng mới tha cho cô đi ngủ.
68 Bữa cơm trưa vì lúc sau có người của tổ sản xuất cùng gia nhập vào nên biến từ một bữa ăn cá nhân thành mọi người tụ họp lại cùng ăn lẩu. Địa điểm vẫn là ở Bát Tiên Lâu, chỉ đổi lại một phòng bao lớn, sáng sủa hơn.
69 Ngày hôm sau thức dậy hiếm khi Tần Chiêu Dương vẫn còn đang ngủ cùng với cô, cảm giác dì cả đến thật sự có chút không ổn, sáng sớm cô phải bò dậy đến WC một chuyến, hầu hạ dì cả chu đáo, thế này mới trở về giường lại ngủ tiếp một giấc.
70 Tần Chiêu Dương lúc từ chối lớp trưởng với lý do như vậy: “Tối nay cứ ghi sổ vào cho tôi, mọi người ở lại chơi tận hứng nhé. ”Lúc lớp trưởng đang ngây người ra, anh lại bổ sung thêm một câu: “Nếu còn chưa đủ tận hứng thì đến hội quán TC ăn khuya, cũng ghi sổ cho tôi luôn.
71 Tỉnh dậy, trời đã tối rồi, xa xa ngoài cửa sổ có vô số ánh sao trên bầu trời. Vị trí bên cạnh còn có chút hơi ấm, nghĩ rằng anh mới rời giường không lâu, cô dụi dụi mắt bò dậy, vừa mở cửa đã ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, men theo mùi hương đi qua, liền nhìn thấy Tần Chiêu Dương mặc quần áo ở nhà đang đứng trước lò vi sóng hâm nóng thức ăn.
72 Sau thời gian gặp mặt ngắn ngủi, Tô Hiểu Thần lại bận rộn hơn, trung tuần tháng sáu sẽ phải rời trường, cho nên thời gian ở trường đại học của cô chỉ còn lại một tháng cuối cùng.
73 Buổi tối khi Tư Tư trở về, Tô Hiểu Thần túm cô lại hỏi, “Nếu như cho cậu một số tiền lớn, ví dụ như 100 triệu, bắt cậu làm người tình cho một người đàn ông trung niên cậu đồng ý không?”Tư Tư lập tức bày ra một bộ dạng chảy nước miếng, “Cái nếu như này nhân vật có thể đổi thành Thái Tử gia tài năng và nhiều mặt khác nữa được không?”Tô Hiểu Thần liếc cô một cái, “Cậu tưởng tượng giỏi quá.
74 Lúc thầy hiệu trưởng đang phát biểu ở phía trên, Tô Hiểu Thần ngồi ở dưới hội trường không chú tâm lắm, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem. Nhìn mãi đến ngay cả Tư Tư cũng không chịu được, liền trực tiếp tịch thu lấy điện thoại bỏ vào trong túi sách của mình, “Không phải Thái tử gia đã đồng ý với cậu là sẽ đến đây rồi sao, nếu không đến thì chúng ta cứ bí mật kéo anh ấy đến không cần thương lượng.
75 Khoảnh khắc ấy Tô Hiểu Thần cảm thấy bản thân như đang bay lên đến tận cùng bầu trời, trong thời khắc này cảm giác gì cũng có, nhưng cảm giác lớn nhất, quan trọng nhất vẫn là cô và Tần Chiêu Dương đã có con… Xong rồi, không kết hôn cũng phải kết.
76 Sáng sớm, bốn người liền chia làm hai nhóm ai nấy tự xuất phát, Tư Tư và trưởng phòng ngủ, lão Nhị cùng nhau trở về thành phố A, Tô Hiểu Thần một mình tới thành phố K.
77 Sự việc xảy ra vào đúng 10 giờ tối, Tần Chiêu Dương nhận được cuộc gọi cuối cùng của Tô Hiểu Thần thì bị mất liên lạc với cô. Chỉ trong vòng một đêm, thành phố K giống như bị cách ly với thế giới bên ngoài, tín hiệu cắt đứt, các thông lộ bế tắc hoàn toàn.
78 Thành phố K cứ đổ mưa liên miên không dứt, anh đứng trong bóng râm mà cảm thấy cả người lạnh lẽo, lẽ ra thời tiết phải rất nóng bức mới phải. Trước tầm mắt anh là những ánh sáng lờ mờ đan xen, có lẽ do đã lâu không làm nhiều công việc cần đến sức lực như vậy, ngay cả trong giấc mơ anh cũng cảm giác được toàn thân có một cơn đau nhức.
79 Không khí bên dưới trở nên ẩm ướt, lạnh lẽo, còn khẽ nổi gió. Vì biết cô không còn mấy thể lực để tiêu hao nữa, Tần Chiêu Dương cũng không tiếp tục nói chuyện với cô, trước tiên phải bố trí máy móc đến dọn dẹp diện tích đổ nát nơi cô đang bị chôn vùi.
80 Khi Tô Hiểu Thần trở lại thành phố A, cô vừa nhìn thấy Tô Khiêm Thành và Hàn Tiêu Ly đã không thèm để ý đến vết thương trên chân, trực tiếp nhào vào lòng hai người khóc lóc thảm thiết vô cùng đáng thương, mặt mũi lem nhem lẫn lộn nước mắt và nước mũi.