61 Hôm sau, lúc Phỉ Vô Thuật mở mắt trên giường, bị gương mặt phóng đại ở khoảng cách gần dọa tới, vô thức vung nắm đấm ra, rồi nghe thấy một tiếng kêu thảm cùng với một tiếng ‘rầm’ của vật nặng ngã xuống đất.
62 “Phỉ Vô Thuật, tôi thật sự sắp chết rồi. ”
Adolf nằm trên giường, cho dù không bị trói buộc, cũng đã không còn sức lực cử động.
Hoàn toàn ngắt hẳn hải liên na một tuần, đối với Adolf mà nói hoàn toàn là thời gian ác mộng không muốn hồi tưởng lại.
63 “Thiếu gia, anh nhìn vào gương đã sắp một tiếng rồi. ” Nhị Lang yếu ớt lên tiếng nhắc nhở, thiếu gia anh không thể như thế, ánh mắt chỉ thiếu ăn luôn bản thân bên trong thôi! Cậu thật sự sợ hãi nhớ tới từng có người bôi nhọ thiếu gia, nói Tần đại thiếu trong mắt không hạt cát có một ngày nếu thật sự thích ai, vậy tuyệt đối là nhìn trúng bản thân mình… chẳng lẽ câu này thành thật rồi?!
Nhị Lang lập tức sốt ruột, đánh bạo chen vào giữa Phỉ Vô Thuật và gương, cắn răng nói: “Thiếu gia, như vậy không tốt!”
Chỗ nào không tốt? Phỉ Vô Thuật kỳ quái nhìn Nhị Lang một cái, mới bừng tỉnh phát giác, y quả thật nhìn gương mặt trong gương quá lâu… bộ dạng người mình thích ở trước mắt, nhìn sao cũng không thấy ghét.
64 “Cậu thật sự không sao?” Adolf liên tục xác nhận.
“Không sao không sao không sao!” Phỉ Vô Thuật che mặt, “Đừng hỏi nữa!”… Như vậy rất dễ khiến y hồi tưởng ảo tưởng trong phòng rửa mặt trước đó được không? Thật sự không nỡ quay đầu nhìn mà!
“Thật sự không sao?”
“Muốn tôi nói mấy lần hả Adolf! Đừng hỏi nữa!” Phỉ Vô Thuật thẹn quá hóa giận gầm lên, “Nếu có sao cũng là cậu có sao thì phải! Hiện tại cậu mà ra khỏi cửa tuyệt đối gặp gió thổi là bay lên trời luôn!”
“Tôi đâu có nói gì đâu chứ…” Adolf ủy khuất, “Sao cậu lại gầm tôi?”
“Cậu không nói vậy ai nói…” Ặc… Phỉ Vô Thuật lập tức cứng người, âm thanh vừa rồi đó?
“Là tôi nói.
65 Buổi tối, Phỉ Vô Thuật một mình chuồn vào khu rừng nhỏ cách ký túc xá không xa, lại liên lạc số của Phỉ Đồ.
Giờ này, ông già lười biếng đó không thể còn ở dưới căn cứ ngầm tuần tra chứ? Phỉ Vô Thuật vừa bâng quơ suy đoán hành động của Phỉ Đồ, vừa liếc nhìn tín hiệu đang kết nối trên màn hình, nhưng bất ngờ là, trên màn hình không hiển thị gương mặt thô kệch của Phỉ Đồ, mà vẫn là một hàng chữ lớn màu đỏ như trước__
“Không thể tìm được tín hiệu người liên hệ, có thể nguyên nhân như sau: 1, Máy thông tin của đối phương bị hư; 2, Số thông tin của đối phương đã bị xóa; 3, Đối phương đang ở một nơi đặc thù, không cách nào xây dựng liên kết lưới mạng…”
Chuyện gì vậy? Phỉ Vô Thuật nhíu mày, ông già đang làm gì nữa?
Nghĩ nghĩ, dứt khoát ấn số máy thông tin của quản gia Tôn Thủ, lúc này, chính là lúc thể hiện sự toàn năng của ông chú quản gia.
66 Tinh vực hỗn loạn nằm ở biên giới liên bang, đó là một tinh hà kéo dài, không ai có thể tìm được điểm cuối của nó, tựa như một đường rãnh dài của vũ trụ kéo dài vô hạn, vây quanh liên bang ngăn cách trong Tân Ngân Hà hệ bên này, mà bên kia là cảnh tượng gì, không ai có thể vén được tấm màn thần bí đó.
67 “Lallot, nhờ cậu một chuyện. ”
Đứng trong vườn hoa rực rỡ của khoa làm vườn, Phỉ Vô Thuật nhìn bạn tốt đang cắt tỉa cành cây, thành khẩn đưa ra thỉnh cầu.
68 Vẫn trong căn phòng sách đó, giá sách vốn dựng sát tường, gần như cao đến tận trần nhà, bên trên xếp chỉnh tề đủ loại sách, chỉ nhìn thôi đã cho người ta có cảm giác áp bách cực mạnh.
69 Tuy đủ chuyện đang không ngừng phát sinh, nhưng trọng tâm cuộc sống của Phỉ Vô Thuật vẫn là ở trường học, cho dù có cần cù chạy tới tinh hệ Hà Việt, lúc có tiết, y vẫn ngoan ngoãn xách Adolf cùng đi.
70 “Cậu rốt cuộc đang nói gì thế!” Adolf nghe mà như chìm vào sương mù, lắc lắc máy thông tin trong tay, “Vấn đề hiện tại là, xem ra em trai cậu rất có thể đã xảy ra chuyện rồi?” Hắn hoài nghi nhìn Phỉ Vô Thuật, “Tôi nghe nói cậu rất tốt với em cậu, gặp chuyện này không phải nên lao đi ngay lập tức sao?”
“Ừm, có lý lắm.
71 So với sự huyên náo phồn hoa trên quãng đường tới đây, cuối đường Thanh Hoa thật sự lạnh lẽo hoang vắng hơn nhiều. Khi không ngừng đi sâu vào, trên con đường rộng rãi dần không còn thấy bóng dáng người nào khác, tiếng cười đùa chỉ còn ở thật xa đằng sau.
72 Trong lúc tiếp cận cơ giáp bạc trắng, Phỉ Vô Thuật quả quyết khởi động hệ thống mai phục ẩn náu, cơ giáp từ đầu tới chân thoáng cái dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, biến mất vô tung vô ảnh.
73 Enzo bại rồi.
Hồng Ưng đứng trên cao nhìn rõ từ đầu tới đuôi.
Có lẽ nói, khi Phỉ Vô Thuật giơ cao thanh kiếm đó, hắn đã quả đoán hạ lệnh chi viện Enzo cho người được sắp xếp trong tối, nhưng cho tới khi thảm bại, Enzo cũng không nhận được bất cứ chi viện nào, cứ như những nhân thủ kia đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, không có chút phản ứng nào với mệnh lệnh được truyền xuống.
74 Đối với Phỉ Vô Tranh đột nhiên trầm mặc, Hồng Ưng chỉ kịp ném qua một ánh mắt lo lắng, sau đó, cơ giáp đen kịt trước mặt hắn hơi đổ người về phía trước, tư thế tràn đầy lực bạo phát khiến hắn không thể không tập trung toàn bộ lực chú ý lên cơ giáp màu đen.
75 Hồng Ưng điều khiển cơ giáp lao vào khu đông đúc.
Trước đó, hắn vẫn luôn chạy trốn tới những nơi hẻo lánh. Không phải vì hắn đột nhiên dâng trào lương tâm không muốn liên lụy nhân dân vô tội, mà là hắn biết, nếu hắn dám xông vào khu đông đúc, gây ra hỗn loạn lớn, thiếu tướng Hastings nhất định sẽ giải quyết hắn trước cả Phỉ gia.
76 Samuel nhìn cơ giáp màu đỏ máu bị hủy trước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn phương xa, khóe môi nở nụ cười chế nhạo, đội cảnh vệ tinh cầu thủ đô, thật đúng là thong dong đến muộn.
77 Từ sau khi nghe được thuốc sắp thành công từ miệng Tần Dực, thời gian không nhanh không chậm trôi qua bốn ngày.
Lallot là người biết chuyện, khi hắn nhìn thấy Phỉ Vô Thuật hành động nhàn nhã như bình thường trong mấy ngày này, chỉ hơi biểu thị một chút quái dị.
78 Khi vào tinh hệ Hà Việt, Phỉ Vô Thuật theo thói quen trước yên tĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vẫn là trong tinh hạm của Tiểu Dực Dực. Nơi này là… phòng ngủ?
Tinh thần lực chuyển đổi, liền nhìn thấy Tần Dực nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, người đàn ông tóc đen da trắng ngủ rất trầm rất yên tĩnh, lông mi rậm lặng lẽ phủ lên mắt, một vòng thâm dưới mắt cứ như bóng đổ do lông mi tạo ra.
79 Dưới yêu cầu nghiêm khắc của Tôn Thủ, Phỉ Đồ ngoan ngoãn ở trong căn cứ được tầng tầng thủ vệ, cho đến khi được xác nhận thân thể đã hoàn toàn hồi phục, cuối cùng mới hồi phục tự do.
80 “Hastings mưu đồ Phỉ gia đã là chuyện xác định không cần nghi ngờ. ” Không lấy ra chứng cứ nào giải thích chứng minh, nhưng lời Tôn Thủ khiến mỗi người ở đây đều tin tưởng không nghi ngờ, “Hiện trạng trước mắt là, đối phương đã cho rằng phỉ đầu hết cứu được, đang âm thầm triển khai hành động, muốn đoạt quyền khống chế Phỉ gia ta.