81 Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện trùng hợp, trong bữa cơm chiều bọn họ vừa mới buôn chuyện bát quái của Trương gia, sau khi ăn xong dời trận địa tới Lotus club, đoàn người đang đứng chờ thang máy liền nhìn thấy Trương Hàng từ một gian phòng gần đó đi ra, trong ngực còn ôm một nam hài nhuộm tóc tím xinh đẹp.
82 Tuy rằng Trọng Nham từ chối lời mời đi xem triển lãm hoa cùng với Trương Hách, nhưng trong lòng cậu biết rõ, nếu Trương Hách đã tìm tới cửa thì sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, khẳng định còn có hậu chiêu.
83 Mặc Lan của Ba Mươi Sáu Quận thành công báo danh tham dự cuộc thi hoa lan mùa xuân đúng một ngày trước khi hết hạn đăng kí. Trong hồ sơ có kèm theo hai bức ảnh chụp, trên ảnh chụp có ghi hàng chữ “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên”, lá cây xanh biếc, cánh hoa mang màu đen bóng, bông hoa thon dài thướt tha, hình dáng thực đặc biệt.
84 “Vì sao em nhận định chuyện này là do Trương Hách làm?” Tần Đông Nhạc không hiểu hỏi Trọng Nham.
“Anh đoán xem. ” Trọng Nham lười biếng dựa vào sô pha quơ quơ cái chén trong tay, giả bộ nước nho bên trong là rượu vang.
85 Trương Hách mệt mỏi tựa vào ghế sa lông thất thần. Những chuyện xảy ra gần đây đã vượt quá dự đoán lúc trước của hắn, điều này khiến hắn có cảm giác vô cùng bất an.
86 Lúc trước Lý Thừa Vận mua căn biệt thự thành nam này hoàn toàn là vì một người quen mới làm kinh doanh, khi cùng uống rượu bị bọn họ liều mạng tâng bốc hoàn cảnh thành nam tốt, không khí trong lành vân vân… Khi đó toàn tiểu khu mới bắt đầu xây móng, ngay cả bản mẫu nhà cũng không có.
87 Trọng Nham có chút hồ đồ.
Là thật sự hồ đồ, đều nói Tứ thập nhi bất hoặc, nói thế nào thì linh hồn cậu cũng đã là người đến tuổi tứ tuần, nhưng sao càng ngày càng không nhìn rõ thế giới thế này? Cậu vốn tưởng đó là tốt hoặc xấu, nhưng khi đổi một góc độ khác nhìn lại thế nhưng tính chất lại hoàn toàn thay đổi.
88 Sau khi trở về từ cuộc triển lãm tranh, Trương Hách mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm trí mạng: hắn không nên nói cho Trọng Nham biết hắn đã nhìn thấy bản gốc bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ.
89 Sau khi xuất viện, Trọng Nham vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, vô luận làm chuyện gì cũng không dậy nổi tinh thần, lòng tràn đầy cảm giác mơ hồ mờ mịt như khi vừa mới sống lại, có đôi khi dựa vào lòng ngực Tần Đông Nhạc vài giờ liền cũng không nói một câu.
90 Trọng Nham biết bản thân thật sự sống lại một lần, nhưng trong cuộc sống của cậu, những người xuất hiện bên cạnh cậu một số có chút thay đổi, một số vẫn giữ nguyên bộ dáng như vậy.
91 Trong điện thoại vang lên chút tạp âm, lại lập tức vang lên tiếng khóc nức nở, giọng nam hài trong trẻo bao hàm sự sợ hãi tột độ gào khóc thảm thiết: “Ba ba! Ba ba! Ba tới cứu con! Ba mau tới cứu con!”
Tiếng gào khóc bị cắt đứt, ngay sau đó là một thanh âm mờ mịt hô lên: “Các người là ai? Muốn dẫn tôi đi đâu? Vệ sỹ! vệ…” sau đó là những thanh âm ưm ưm mơ hồ không rõ, hiển nhiên là bị người bịt miệng.
92 Tần Đông Nhạc xuống xe, khẽ ấn ấn hai cái ở tai nghe.
“Trước mặt cậu, hướng 2 giờ, sáu trăm mét. ”
Tần Đông Nhạc quay lại ra hiệu với mấy người sau lưng, mấy đại hán giống như cú đêm vô thanh vô tức lánh mình ẩn vào trong bóng tối mù mờ lúc rạng sáng.
93 “Tên cầm đầu tên Lưu Hổ, quê ở vùng nông thôn Hà Bắc, dẫn theo mất anh em trong họ làm chút mua bán nhỏ, có tiền án trộm cướp, nhưng đều là trộm vặt. ”
Tần Đông Nhạc mệt mỏi tựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt, nhưng bên tai vẫn nghe báo cáo: “Ai thuê? Là ai?”
“Người này họ Tề.
94 “Lý Ngạn Thanh được người ta phát hiện ở đó. ” Triệu Sấm miệng ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ chỉ chỉ một gốc cây cổ thụ cách đó không xa: “Lúc ấy cậu ta thần trí không rõ ràng, được hai người mở quán hoành thánh đưa đi bệnh viện rồi báo cảnh sát.
95 Ôn Hạo bưng hai tách hồng trà nóng ngang qua sân quán cà phê, đi thẳng tới chiếc ghế dài đặt trong góc. Lý lão phu nhân đang ngồi ở đó gọi điện thoại, thấy hắn lại gần, có chút ghét bỏ liếc tách trà trong tay hắn, lại nói với di động: “…Thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, mấy người canh giữ ở trong bệnh viện, có yêu cầu gì thì kêu người đi chuẩn bị.
96 Trọng Nham khóc tới lả người, Tần Đông Nhạc hận không thể xông tới bóp chết Lý Thừa Vận ngay tức khắc. Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy bọn họ vô luận thế nào cũng là cha con, Lý Thừa Vận muốn ở gần các con trai cũng tốt, nói không chừng có thể vì chuyện này mà có thể làm quan hệ căng thẳng giữa hai cha con họ có thể dịu đi một chút.
97 Khi Đường di tới bệnh viện, Trọng Nham vừa mới ngủ dậy, trên mặt vẫn còn hơi ửng đỏ vì ổ chăn ấm áp, nhìn qua khí sắc cũng không tệ lắm. Chỉ hơi gầy. Hai má và cằm càng nổi rõ so với trước kia, cả gương mặt thoạt nhìn giống như rút đi nét nhu hòa đặc biệt chỉ có ở thiếu niên, thêm vài phần góc cạnh của thanh niên.
98 Khi Lý Thừa Vận phát hiện Trọng Nham không muốn gặp mình thì căn bản ông cũng không biết Trọng Nham ở nơi nào. Gọi điện không ai nghe; đến mấy cửa hàng Ba Mươi Sáu Quận tìm người, trừ bỏ mấy nhân viên cũng chỉ toàn khách hàng ra vào nườm nượp; tới Sơn Thủy Loan căn bản không thấy người trở về.
99 Tần Đông Nhạc đi rồi, Trọng Nham vẫn tiếp tục suy nghĩ vấn đề này. Chuyện bắt cóc lần này không giống với đời trước, người xuống tay, phương thức xuống tay cũng bất đồng, nhưng khi nghe thấy “họ Lâu” lại khó hiểu cảm thấy vô cùng quen tai, chẳng lẽ hai lần bắt cóc có liên quan với nhau, hoặc là kẻ xuống tay đều do gã họ Lâu làm ra? Gã họ Lâu cùng với Trương Hách hoặc Trương Hàng có quan hệ gì?
Trọng Nham vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan tới Trương Hách, tuy rằng hiện tại cảnh sát còn chưa tìm được hắn ta, nhưng ông già nhà hắn từ xa cũng đã chạy về, chỉ riêng hành động này cũng đã chứng tỏ là có vấn đề.
100 – Phục
Suy nghĩ đầu tiên của Trọng Nham là: Trương Hách điên rồi.
Nếu không điên thì ai có thể làm ra loại chuyện này, chỉ vì một bức họa hay mấy món đồ cổ, thật sự có thể khiến cho người ta tâm thần mất trí đến mức độ này sao? Trước khi sự việc xảy ra, Trương Hách đã khổ tâm đầu tư kinh doanh ở thủ đô mấy năm, vẫn luôn giữ hình tượng thương nhân chính phái đứng đắn.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 75