Trong Nhà Có Một Nam Phụ Chương 65: Chương 64
Chương trước: Chương 64: Chương 63
Hơn năm giờ sáng hôm sau, Diệp Đàn bị đánh thức.
Lúc cô tỉnh dậy, thì thấy Bạch Uyển Thư đứng một góc thở dài, “Thật là! Cuộc sống phá phóng túng!”
Diệp Đàn mơ mơ màng màng xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn, nhắm mắt lại quyết định ngủ tiếp.
Một lát sau mới kịp phản ứng ---
Hả! Sao Bạch Uyển Thư lại ở đây!
Diệp Đàn lập tức giật mình tỉnh dậy, tiếp đó việc đầu tiên mà cô làm là trợn mắt nhìn bên cạnh, trống trơn.
Cô giơ tay ra, cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh.
Tối hôm qua ân ái triền miên với nam thần, sáng ra đã không thấy hắn đâu.
Diệp Đàn xốc chăn lên, đôi mắt bỗng nhiên đỏ bừng, ngay lập tức nắm chặt bàn tay Bạch Uyển Thư, giọng run rẩy, “Anh ấy đâu? Anh ấy đâu rồi?”
Diệp Đàn yên lặng nhìn cô, giọng nói khàn khàn tiếp tục hỏi, “Cậu biết anh ấy ở đâu đúng không? Có đúng hay không?”
Cổ tay Bạch Uyển Thư bị nắm đến phát đau, cô nhìn Diệp Đàn khăng khăng kiên định nhưng lại che giấu vẻ sợ hãi bên trong, ánh mắt tràn đầy đau lòng, khiến bản thân cô giật mình.
Hình như Diệp Đàn biết tất cả mọi chuyện rồi, bao gồm cả thân phận của cô.
“Uyển Thư, anh ấy ở đâu?”
“… còn có thể ở đâu được chứ.” Bạch Uyển Thư nhìn thẳng vào Diệp Đàn, điềm nhiên như không nói, “Lát nữa hắn mới đến đón cậu, cô dâu à, trước tiên phiền cậu mặc váy cưới vào đã.”
Diệp Đàn lập tức ngơ ngác.
Cô ngơ ngác nhìn Bạch Uyển Thư đi lấy áo cưới màu trắng đang đặt trên ghế, đưa cho cô xem, sau đó cô ấy chêu trọc, “Tối qua hai người hoạt động hơi bị ít nhỉ! Đây là váy cúp ngực đấy, cậu mặc đồ ngủ thôi tôi cũng thấy dấu hôn đầy cổ rồi, chậc chậc.”
Cuối cùng Diệp Đàn cũng kịp hiểu ra, không giữ được bình tĩnh mà lùi về sau một bước, bàn tay run rẩy thậm chí không đủ sức chỉ vào váy cưới, “Cái này, cái này, đây là… là có ý gì?”
“Đi mà hỏi chồng của cậu.” Bạch Uyển Thư cầm váy cưới, cười híp mắt trả lời, “Mau thay đồ đi, thợ trang điểm và phù dâu đang chờ cậu ở phòng khách, khoảng chừng tám giờ đoàn phù rể sẽ tới đón thì phải.”
Chuyện này phát triển quá nhanh, vượt qua phạm vi nhận thức của Diệp Đàn, vì vậy khiến cô chết đứng tại chỗ.
Bạch Uyển Thư nhìn kỹ mấy vết hôn trên cổ Diệp Đàn, vuốt cằm, rất thành thực nói, “Chắc là tối hôm qua cậu đòi sống đòi chết, chứ không chồng cậu sẽ không cư xử như vậy, hôm nay cậu phải mặc lễ phục đấy, ặc, đành phải nhờ thợ trang điểm giúp đỡ thôi.”
Diệp Đàn yên lặng ngẫm nghĩ lại tối qua, Ngọc Bạch Y ôm chặt cô trong ngực, lạnh lùng từ chối “Đêm nay không được”, sau đó bởi vì cô nằng nặc liều mạng đi trêu chọc hắn mới xảy ra chuyện…
“Tiểu Diệp.” Sau đó giọng nói Ngọc Bạch Y thay đổi, hắn nhẹ nhàng thở ra, “Em sẽ phải hối hận.”
Diệp Đàn tiếp tục tìm đường chết khiêu khích hắn: “Đến đi! Chúng ta đều thiệt thòi cả thôi!”
“…” Ngọc Bạch Y nhìn cô chăm chú, cực lực khắc chế bản thân, sau đó bình tĩnh nói, “Ngủ đi, ngoan.”
Diệp Đàn lại tiếp tục tìm đường chết nói một câu khiến lửa cháy lan ra đồng cỏ…
“Anh… không được sao?”
Diệp Đàn tỏ vẻ những lời này đều đã được khoa học chứng mình, nói chung lúc trước Ngọc Bạch Y không thể thân mật với cô, nhưng sau đó không biết tại sao lại có thể, tuy nhiên vẫn còn tồn tại rất nhiều chuyện bí mật, chính bản thân Ngọc Bạch Y cũng nói “Đêm nay không được”, nên khiến Diệp Đàn nghĩ rằng hắn không có khả năng.
“Được rồi!” Diệp Đàn ra vẻ bản thân đã hiểu lý do, “Em ngủ đây!”
Kết quả Ngọc Bạch Y xoay mình áp chế người cô, giọng nói hắn luôn tỉnh táo, biểu lộ cũng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại cực kì u ám, hắn nói, “Chậm rồi.”
Khi làm những chuyện này Ngọc Bạch Y rất nhẹ nhàng, nhưng tối hôm qua hắn có chút không khống chế được, khiến cho đầu óc Diệp Đàn mơ hồ không biết gì cả.
Vì hành động nhiệt tình của bản thân tối qua, vỗ tay ^o^!
Và sáng nay hối hận không kịp T_T.
Mức độ hối hận lên đến cực điểm khi Diệp Đàn bắt đầu thay váy cưới.
Nam thần anh thật xấu xa T_T, tổ chức lễ cưới bù đắp cho người ta mà không thèm nói một tiếng… Bộ dạng hiện tại của em sao dám đi ra ngoài gặp người khác chứ…
Diệp Đàn trốn trong phòng không chịu đi ra, Bạch Uyển Thư nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng, vì vậy liền mở cửa kéo Diệp Đàn ra ngoài.
Thợ trang điểm vừa nhìn thấy cô dâu thì giật mình, sau đó quay đầu sang một bên nén cười.
Diệp Đàn vô cùng tuyệt vọng.
“Có thể, có thể lùi lễ cưới về một ngày không?”
Bạch Uyển Thư liếc mắt nhìn cô, “Cậu nghĩ như thế nào? Khách sạn tiệc cưới đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Khụ khụ.” Lâm Nguyệt đứng sau thợ trang điểm lên tiếng an ủi, “Lát nữa dùng phấn trang điểm che đi, che được bao nhiêu thì che, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, vết hôn cũng không đậm, có thể che mờ đấy.”
Diệp Đàn: không muốn gặp người nữa.
Diệp Đàn nhìn ra ngoài, không ngờ lại trông thấy hai người bạn cùng phòng lúc cô học đại học, còn có Lục Tịch Vân, và… Tề An Hồng.
Diệp Đàn tiến lên chào hỏi Lục Tịch Vân trước.
“Cám ơn cô đã tới.”
Lục Tịch Vân ôm lấy Diệp Đàn, “Tiếc quá không thể làm phù dâu cho cô…, thật tiếc.” Cô ấy dịu dàng nói, “Chúc hai người hạnh phúc.”
Diệp Đàn mở mắt kinh ngạc nhìn cô, Lục Tịch Vân

Xem tiếp: Chương 66: Chương 65