Trộm Sói Chương 8 .4
Chương trước: Chương 8 .3
"Ta chống lại mệnh lệnh của tên kia là chuyện của ta với hắn, ta và ngươi, là chuyện hai người chúng ta, không phải ngươi muốn thuần phục ta sao? Ta đang cho ngươi một cơ hội".
Hắn tiến lên hôn nàng, lấp lại cái miệng này, không cho phép nàng nhắc tới hai chữ đại nhân, nhất định trong lòng của nàng chỉ có hắn, chỉ được phép có mỗi mình hắn mà thôi.
"Dừng tay! Trộm Sói …………."
"Ta gọi là Tiêu Trường Phong, nhớ kỹ tên này".
Nàng sửng sốt, hắn là thật sự say rượu sao?
Nói tên thật cho nàng biết, điều này đại biểu cho cái gì? Nàng không muốn nghĩ gì khác, chắc là trong này có ý nghĩa gì rất đặc biệt. Trong lòng nàng kháng cự lại nhưng thân thể của nàng cũng không nghe sai sử lại nổi lên phản ứng.
Bàn tay của hắn giống như một cây đuốc đốt nóng da thịt của nàng, hắn mút lấy đôi môi nàng, vẫn là tình cảm mãnh liệt, bá đạo, ngay cả giác quan của nàng cũng muốn chiếm lấy.
Lòng nàng cảnh cáo nàng phải chống lại nhưng nàng hiểu được chính mình đã không cố gắng hết sức, nếu không, nàng sẽ không cảm thấy bị choáng váng, sẽ không cùng hắn hòa thành một khối thiêu đốt. Bộ váy mỏng trên người bị hắn cởi ra, lột hết không chừa một chút nào, hắn mút hôn cũng giống mưa to gió lớn cuốn lấy nàng, để cho nàng ngay cả muốn sao nhãng cũng không có cơ hội.
Hắn như là rất hiểu rõ nàng, biết nàng cố ý lạnh lùng, bàn tay xoay mặt của nàng, không cho phép nàng nhìn nơi khác, mà phải nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời thâm thúy của hắn. Hơn nữa lúc hắn tiến vào trong cơ thể nàng một khắc, hắn nhìn chằm chằm mặt của nàng, giống muốn nhìn thấu từ đầu đến chân nàng, không cho phép nàng che dấu hoặc trốn tránh.
Nếu nàng cắn chặt môi, quật cường không chịu phát ra một tiếng rên rỉ, hắn liền chậm rãi nhấp nhô, cọ sát, tra tấn nơi mẫn cảm của nàng, hắn ra vào bên dưới càng thêm trơn bóng.
Nam nhân này thật đáng giận, giống như kẻ hắc ám vô lễ, đột nhập vào phòng nàng, dám đảo loạn cuộc sống của nàng.
Lúc hắn chinh phục nàng, đồng thời, hắn cũng rất khát vọng muốn đưọc tra tấn nàng, muốn xem nàng vì hắn mà cười, hòa tan nhiệt tình của hắn, cho nên mấy ngày nay, hàng đêm hắn vẫn chịu đựng bên dưới thân có phản ứng nhưng không lập tức muốn nàng, là vì tự tôn của hắn không cho phép mình trở thành một cái quân cờ của người khác, lại càng không cho phép nàng giả vờ hiến thân cho hắn, mục đích chính là nhiệm vụ chó má hoặc là lấy lòng họ Hạng kia.
Nàng sẽ vì hắn mà cười sao? Hắn muốn nhìn nàng cười, chỉ vì hắn mà cười. Dã tâm của hắn rất lớn, muốn nàng chỉ thuộc về hắn, muốn người của nàng, cũng muốn lòng của nàng. Hắn ghen tị với Hạng Thiếu Hoài, cái tên quan chết tiệt kia, hắn đối với Tử nhi có lực ảnh hưởng không nhỏ, khi hắn biết được nàng vì truy bắt Ngân Hồ, bất chấp nguy hiểm mà đem chính mình ra làm mồi nhữ thì quả thật hắn tức điên lên.
Hắn sớm biết rằng, Tử nhi ngưỡng mộ họ Hạng, điều này làm cho hắn tức giận, ghen tị muốn giết người, hắn muốn đem nàng đoạt lấy, bởi vì hắn là Trộm Sói, có dã tâm của cường đạo thổ phỉ, nhắm chuẩn xác con mồi, tuyệt không cho phép người khác chia sẽ thức ăn.
"Ngươi là nữ nhân của ta……….."
Hơi thở khàn giọng như là ra lệnh, hoặc giống như là lời yêu thương, không ngừng ở nàng bên tai nàng thì thầm. Hàng đêm quấn lấy nàng triền miên, luôn lau mồ hôi đến khi trời sáng, nam nhân này nhất định làm nàng kiệt sức mới cam tâm. Tình cảm mãnh liệt qua đi, nàng vụng trộm nhìn hắn, xác định hắn ngủ thì nàng mới nhẹ lòng thở ra.
Hắn ôm nàng trong ngực rất ấm áp, rất an nhàn, nàng không nghĩ sẽ tham luyến cái ôm này, nếu muốn nàng nằm trong lòng một nam nhân, nàng phải nắm chắc chính mình tỉnh táo, cho nên nàng lặng lẽ đứng dậy, thừa dịp hắn ngủ thì im hơi lặng tiếng rời đi, đem giường tặng cho hắn, nàng đi tìm nơi khác ngủ.
Nhưng nàng mới bước, bên cạnh liền truyền đến tiếng nói thấp trầm. "Đi đâu?"
Nàng chưa quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận một đôi mắt trong suốt trong bóng tối khóa nàng lại. "Ta ngủ không được, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút".
Eo nhỏ bị cánh tay vững vàng ôm lấy, đem nàng trở về ôm trong lồng ngực, lại lần nữa tràn ngập hơi thở của hắn, tiếng nói khàn khàn thổi sát bên tai của nàng.
"Đây là lấy cớ tránh né ta".
"Ta không sợ ngươi, có cái gì phải trốn". Khi không bị nói trúng tâm sự, làm cho tính tình lạnh nhạt từ trước đến giờ của nàng cũng không nhịn được tức giận. Hắn một tay ôm lấy nàng trở về, đặt ở dưới thân, nóng bỏng hôn nàng làm cho nàng cảm giác được hắn đang cười.
Vì sao? Lúc nàng nghe theo hắn thì hắn tức giận, thậm chí làm nhục nàng, mà khi nàng không muốn làm bộ nữa, phản kháng hắn thì hắn lại đến phòng của nàng hàng đêm, đối với nàng bày ra nhiệt tình.
Lòng của nàng bị hắn đảo loạn, rốt cuộc không hồi phục được như Mộ Dung Tử trước kia nữa rồi.
Xem tiếp: Chương 9 .1