41 Vợ Quan Đại Tráng hốt hoảng hỏi, “Tiểu Viễn, mày dám đuổi bọn tao?! Chuyện này mày quyết định được sao?”
Quan Viễn cười đáp, “Mắc gì không được?”
“Xưởng này là của Thanh Cốc, mày còn nhỏ, không biết gì thì đừng có nói bậy!” Mấy người kia nghe vợ Quan Đại Tráng nói vậy, mắt lập tức sáng lên như đã tìm thấy cọng rơm cứu mạng “Đúng xưởng này không phải của mày, mày không có quyền gì đuổi bọn tao hết!”
“Tiểu Viễn hoàn toàn có quyền.
42 Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói, “Về sau người gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc sẽ càng ngày càng nhiều, một xưởng nhỏ làm sao cung ứng đủ. ”
Quan Nhị Mao gật đầu một cái, không hỏi thêm.
43 Chẳng mấy chốc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã học xong lớp bảy, kỳ nghỉ hè tới.
“Đại ca, nhanh lên! Về còn kịp xem Hổ Phách Thanh Long chứ!” Quan Thạch Đầu hưng phấn vẫy tay với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc hô to.
44 Lúc Quan Viễn mở mắt ra, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp phòng.
“Dậy chưa? Còn ngủ nữa là tối không ngủ được đâu!” Triệu Thanh Cốc bước vào định gọi Quan Viễn rời giường, không ngờ cậu đã thức.
45 Hứa Xảo Tình đi rồi, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bắt đầu ăn bánh bao uống sữa, dù sao người ta đã có ý tốt, không ăn thật phí, hơn nữa bánh bao quả là rất ngon.
46 Sau một hồi chần chờ, Hứa Xảo Tình vẫn quyết định gõ cửa.
Triệu Thanh Cốc nghe tiếng bật dậy, theo thói quen sờ trán Quan Viễn thử, thấy không đổ mồ hôi mới yên tâm đi mở cửa.
47 “Người này thím biết, ở thôn Triệu Gia, cần cù. ” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chọn người, Lý Anh ở bên cạnh nói những điều mình biết cho hai người nghe.
48 Sáng hôm sau, Quan Viễn tỉnh lại, thấy trên cửa sổ đã đọng băng. Cậu phà một hơi lên cửa kính, nổi hứng chơi dùng ngón tay viết tên Triệu Thanh Cốc lên.
49 nh của thím họ, chẳng phải là anh của Triệu Tú Quyên?!
Quan Viễn thầm cười lạnh, đứa nhỏ đã lạnh tới mức môi tím tái còn đem đến vòi tiền, đúng là một người cha ‘cực phẩm’!
Triệu Thanh Cốc cũng có cùng suy nghĩ với Quan Viễn, “Con bác bị lạnh thành như vậy rồi không nhanh đưa đi chạy chữa còn lo tới đây mượn tiền?! Xin khuyên bác một câu, mau ẵm bé tới trạm y tế đi, chẳng may có chuyện gì bác sẽ phải hối hận cả đời đó!” dứt lời đóng sầm cồng lại.
50 Mùa đông năm 1983.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng trong năm của Nhất Trung.
Tiếng chuông vừa vang lên, học sinh lập tức ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 27