Trầm Hương Uyển Chương 11 - 12
Chương trước: Chương 09 - 10
Chương 11
Tần Hạo là dân kinh doanh. Dân kinh doanh thì luôn trục lợi, suy tính theo lối thương nghiệp hóa, anh rất nhanh nhạy nhận thấy hẻm Chu Tước hiện tại chính là chậu châu ngọc chưa bị người khác khai quật.
Đường Hành Sơn của Thượng Hải là một phiên bản khá tốt, con hẻm Chu Tước có cảnh trí và bầu không khí tương tự, điều duy nhất thiếu đó là cơ sở mở mang thương nghiệp – tiêu chí chính thể hiện khả năng kinh tế bản địa.
Với những gì quan sát được trong vòng một năm, Tần Hạo nhận thấy kinh tế vùng Tế Đông phát triển càng ngày càng nhanh chóng, sau hai, ba năm nữa thì mức tăng trưởng GDP của Tế Đông rất lạc quan. Nếu như lúc đó bắt đầu phát triển con hẻm Chu Tước, lấy nguyên mô hình kinh tế ở Hành Sơn Thượng Hải đến áp dụng thì tương lai đây sẽ là vùng đất tiềm năng, hứa hẹn sẽ có nhiều nhà đầu tư nhảy vào kinh doanh.
Tần Hạo là người làm việc dựa vào sở thích, trong mắt anh, con người không phân địa vị cao thấp, xã hội không phân chia giai tầng… Tất cả chỉ là những lời tán dóc của mẹ anh! Trên thế giới chỉ có hai loại người, một là tự đặt ra những điều kiện cho bản thân để phấn đấu, có ngày được sống thẳng lưng; một là loại người trời sinh ra đã được thừa hưởng, khi tiêu hết chỗ được thừa hưởng rồi thì mới tính đến chuyện tiếp tục làm việc. Tần Hạo, chính là loại người thứ hai.
Hồng Kiến Học, thái tử gia lớn nhất Tế Đông trong con mắt người khác, đối với Tần Hạo mà nói thì chẳng qua chỉ là tên tiểu tử ngang ngược tàn ác mà thôi. Tần Hạo nhiều lần chịu đựng không phải vì nể Hồng Kiến Học, cũng chẳng phải nể mặt cha hắn, mà chỉ là anh không muốn gây chuyện phiền phức khiến bậc trưởng bối trong gia đình mình phải đau lòng. Nhưng hôm nay Hồng Kiến Học to gan, ngông cuồng múa võ giương oai với anh, nếu anh vẫn tỏ vẻ yếu đuối đáng thương thì đã chẳng phải là cậu năm của Tần gia nữa. Anh không chỉ muốn khiến Hồng Kiến Học phải ấm ức, mà còn muốn kéo hắn từ trên cao rơi phịch xuống, toàn thân tan nát.
Ngoài ra, còn nhiều lý do khác.
Đó là nơi bà nội anh sống, nơi ấy đã trải qua những tháng ngày đằng đẵng, bầu không khí toát lên mùi ẩm mốc khó chịu, tất cả đều là mùi vị của lịch sử, nếu như phải phá bỏ và di dời đi nơi khác thì sẽ khiến nhiều người tiếc nuối. Nhớ tới hình bóng người đứng bên cánh cửa gỗ với những tiếng kẽo kẹt dưới ánh hoàng hôn, tại sao chiếc cổ ngẩng lên ngắm cảnh hoàng hôn cũng đẹp đến thế? Anh buồn bực, lập tức nhận thức được dòng suy nghĩ của mình đã trôi quá xa. Dừng lại, dừng lại! Tần Hạo, ngươi đâu còn bồng bột nữa, tại sao nghĩ tới cái cổ ấy mà cũng có thể phản ứng như thế chứ?
“Theo tất cả những gì cậu nói thì hiện giờ việc di dời con hẻm Chu Tước là chắc chắn rồi, cậu dựa vào uy thế của chú Hai để lấy giấy chỉ thị hành chính ngăn chặn giữa chừng? Hơn nữa vấn đề hành chính của Tế Thành thuộc về thẩm quyền của phó tỉnh trưởng, trong tỉnh chưa chắc đã biết được hết chính sách địa phương.”, đầu dây bên kia Tần Dao cũng bắt đầu thấy hứng thú, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi.
Tần Hạo đổi thế ngồi, “Mưu sự tại nhân.”. Nói xong cảm thấy giọng nói của mình không được tốt, anh ho một tiếng rồi nói tiếp: “Hai năm nay ngày càng có nhiều người quan tâm đến vấn đề bảo vệ môi trường và bảo tồn, tu sửa di sản văn hóa lịch sử, em tìm người viết mấy bài về vết tích lịch sử của con hẻm Chu Tước rồi gửi đến báo thành phố, báo tỉnh, trước tiên phải gây dư luận cái đã. Còn có Diệp lão tứ, chị cũng biết hắn ta mà, hắn là người có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực bất động sản, bảo hắn đi tìm người tung tin thì việc di dời này nếu không dừng lại cũng sẽ gặp nhiều phiền toái.”.
“Nhưng cũng còn chưa thật sự rõ ràng. Chuyện của Chính phủ không thể làm cho căng thẳng quá, nếu vỡ lở ra thì người khó xử chính là chú Hai.”
“Điều này em rõ. Em sẽ không ra mặt, cứ từ từ thu thập, khi việc thâu tóm con hẻm Chu Tước hoàn thành thì sẽ gọi cho tên tiểu tử Hồng Kiến Học ù ù cạc cạc ấy, nói là có người giở trò sau lưng hắn. Đầu đường phía tây đang di dời hầu như toàn là những căn lều cũ kĩ, những gian nhà còn tốt đều nằm ở phía sau con đường, đợi đến khi hắn ta xây dựng những tòa nhà cao tầng xong, chắc chắn sẽ tiếp tục cải tạo tiếp đường phía tây, em bên này vẫn án binh bất động, để hắn đứng trên lầu trông xuống nét tàn tạ của những mái nhà lợp ngói, có bán cũng không được giá.”, Tần Hạo tưởng tượng đến nét mặt của Hồng Kiến Học, bất giác cười ha ha.
Đầu dây bên kia Tần Dao cũng cười khúc khích, “Cậu em cũng biết cách quấy rối đấy nhỉ?”, cười xong lại hỏi, “Theo như em nói thì mấy nghìn tệ sẽ bỏ đó mấy năm, để sau này làm phí tu sửa, nếu muốn sửa những căn nhà cũ để chúng mang đậm nét cổ kính thì phí vẫn cao hơn so với xây dựng nhà mới, vậy số tiền này lấy từ đâu ra?”
“Lúc đó tiền của em chẳng phải đã sinh sôi nhờ cổ phiếu hay sao? Còn nữa, nếu như mọi chuyện không như em dự tính, thì kéo Diệp lão tứ nhập bọn. Thằng cha ấy giống như cái máy in tiền vậy, lo gì không có ngân quỹ chứ?”
“Hắn có khả năng như vậy, sao hắn không nhúng tay vào?”
“Diệp lão tứ không giống chúng ta, chuyện của cha hắn chắc chị cũng nghe qua rồi, làm việc gì cũng thận trọng hơn chúng ta rất nhiều. Cách thức kiếm tiền nhiều vô kể, hắn cũng đã từng nói rằng vấn đề lợi ích dính dáng đến con hẻm Chu Tước quá phức tạp, nên chẳng muốn nhúng tay vào.”
“Vậy thì tốt, việc này quyết định vậy đi. Chị sẽ gửi tiền cho cậu, không tính là ượn mà coi như đầu tư. Cậu phải chia cho chị một nửa.”
Tần Hạo chẹp chẹp miệng: “Chị cũng xấu xa quá đó, chỉ bỏ ra một chút mà muốn nuốt gọn nửa số tiền em sẽ kiếm được sao?”
“Ha ha, không kiếm chác ở cậu thì còn kiếm chác ở ai được chứ?”, Tần Dao cười, “Còn nữa, Lạc Nhã tháng sau trở về rồi, cậu muốn chơi bời gì thì cứ tranh thủ đi. Một tháng nữa những lời con bé tụng niệm sẽ thành sự thực, muốn chơi bời cũng chẳng có cơ hội nữa đâu”.
“Cô ấy tụng kinh mà em không chạy sao? Em sẽ trốn đến Tế Thành để thoát khỏi tầm tay cô ấy, cô ấy làm gì được em chứ?”, Tần Hạo uống nốt chỗ rượu trong ly.
Việc Tần Hạo đầu tư vào con hẻm Chu Tước cứ thế được tiến hành, chỉ là có chút kiêng dè, không thể quá khoa trương, không thể rút dây động rừng, chỉ có thể thực hiện từng bước từng bước một.
Vì trận hỏa hoạn ở con đường phía tây nên sự phẫn nộ của người dân càng tăng cao. Mặc dù đó được xem như là sự việc ngoài ý muốn nhưng công cuộc di dời cũng tạm thời ngưng lại. Có điều, ở đầu đường treo cái loa công suất cỡ lớn, suốt ngày suốt đêm tuyên truyền về tiền đồ của con hẻm Chu Tước khi được quy hoạch khiến người dân xung quanh vô cùng khó chịu.
Hôm đó Trần Uyển nhận được giấy báo nhập học, cậu đã đặt gần mười vò rượu, mời hàng xóm láng giềng và thầy cô đến chung vui. Cô giáo Chu thấy tiếc khi Trần Uyển không chọn những trường đại học hàng đầu, nhưng Trần Uyển không quá coi trọng điều đó, khuôn mặt vẫn tươi cười.
Trường Đại học Đông Bắc nằm ở phía đông thành phố, việc đi lại hằng ngày không được thuận tiện nên cô đành nội trú tại trường. Trong ngày tân sinh viên đi đăng ký cô gặp lại Thái Uẩn Khiết – người bạn đã lâu không gặp – tại ký túc xá, hai người đều sững sờ. Nhưng chỉ một giây sau, Thái Uẩn Khiết vội vàng quay mặt đi. Trần Uyển hơi thất vọng, là bạn bè từ thời tiểu học và trung học, ban đầu hai người là bạn thân, coi nhau như chị em, từng qua nhà nhau ngủ, mặc đồ ngủ của nhau, kể cho nhau nghe những điều bí mật nhất, bao gồm cả việc lần đầu tiên nảy sinh tình cảm với anh chàng mà mình ngưỡng mộ… Qua một đêm, bỗng trở thành người xa lạ.
Cho dù tất cả mọi người đều phán định cha cô có tội, thì cô đã làm gì để người khác phải né tránh như tránh loài rắn rết thế? Trò đời lạnh căm như nước, tình người mỏng tang tựa giấy. Cô tưởng rằng mình đã chai sạn từ lâu, nhưng cái quay đầu của người bạn cũ khiến cô có cảm giác mình bị xem thường, bị khinh bỉ. Trần Uyển cười cười, không biết nên giận dữ hay bi thương.
Thì ra Thái Uẩn Khiết cũng ghi danh học ngành Tài chính, Trần Uyển nhớ trước đây cô ấy luôn nói muốn trở thành cô giáo. Mấy năm nay, ngành Sư phạm cũng rất được ưa chuộng, nhưng vẫn không phát triển mạnh bằng Thương mại, Thái Uẩn Khiết ngay từ nhỏ đã nổi tiếng là cô bé ngoan ngoãn, học sinh gương mẫu, có lẽ cô ấy không chống đối lại lựa chọn của cha mẹ.
Trường Đại học Đông Bắc hai năm nay theo sự phát triển của xã hội rất coi trọng vấn đề kiến thiết trong học viện: Thầy giáo hướng dẫn và những giảng viên trực tiếp giảng dạy đều là những nhân vật có tiếng trong giới học thuật; ngay cả phòng học và thư viện cũng đều mới khách thành không lâu. Bởi vậy, Đại học Đông Bắc nổi trội hơn so với các trường của những tỉnh lân cận. Chất lượng tổng thể của học sinh trong trường cũng khá tốt. Nhìn cách trang điểm của mấy cô bạn nữ cùng phòng thì có vẻ họ đều là con nhà khá giả, Trần Uyển cả năm trời cũng chỉ có ba cái quần jean và hai cái váy mặc thay đổi nhau, nhưng cô không vì thế mà tự ti hay buồn bã. Từ khi bước vào khuôn viên trường đại học, cô luôn nhắc nhở bản thân không được giống những bạn khác, họ có thể trốn học không lý do, đi chơi điện tử hay yêu đương nhăng nhít, thỏa thích tận hưởng một cuộc sống đại học thoải mái vô tư. Cô thì không thể, hoàn cảnh cô không cho phép. Tương lai của cô đều phụ thuộc vào mấy năm ở nơi đây, sau này có thể có được công việc tốt, cuộc sống tốt hay không, có thể báo đáp công ơn cậu mợ lúc tuổi về già hay không, tất cả đều trông vào sự nỗ lực của cô. Không chỉ thế, cô cũng không muốn để áp lực về chi phí sinh hoạt đè nặng lên vai cậu, dù sao thì năm sau Tiểu Vũ cũng đã học đại học nữa rồi.
Cho nên sau khi nhanh chóng thích ứng với công việc học tập mới, Trần Uyển bắt đầu tìm công việc làm thêm.
Sau đó, từ lúc chào đời cho tới giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy bực bội vì lớn lên mình lại có gương mặt thế này.
Cô tìm trên bảng thông báo của trường thấy có mấy công việc gia sư nhưng đều bị chính gương mặt cô phá hỏng, phụ huynh vừa nhìn thấy cô đã không khỏi nghi ngờ về thành tích học tập của một nữ sinh có gương mặt tuyệt đẹp và quyến rũ như cô, vì vậy họ thẳng thừng từ chối. Ba tháng sau, cô mới tìm được việc làm tại KFC.
Phương Tồn Chính hỏi lương cô bao nhiêu một tháng, cô không tức giận, nghĩ đến mấy tháng nay đều bị đối xử bất công mà tủi thân: “Tính theo giờ, một giờ bốn đồng”.
Phương Tồn Chính đeo bao tay đánh vào bao cát, cười ha hả: “Vậy thì tôi không dám đi ăn rồi, nghĩ tới cảnh em làm việc bán sức suốt năm tiếng đồng hồ như vậy thì làm sao tôi nuốt trôi chứ?”.
Trần Uyển trừng mắt nhìn, cuộn mình trên chiếc ghế sofa cũ kĩ nhẩm tính, vẻ buồn chán, “Một tối làm ba tiếng, tính ra một tuần sáu ngày, một tháng cũng được hơn bốn trăm, trừ đi mấy khoản phí sinh hoạt và các vật dụng hằng ngày thì có thể để dành được một trăm không nhỉ”, nghĩ rồi cô nói: “Không được, phải tìm thêm một việc nữa”, cô đưa tay ôm đầu tiếp tục suy nhĩ.
Phương Tồn Chính vừa lau mồ hôi vừa ngồi xuống bên cạnh, “Nói với em rồi, đến quán bar Đường Hội của tôi làm việc, tính toán hóa đơn, em cầm tiền của tôi thì bỏng tay hay sao?”
Trần Uyển nhìn anh ta, không nói lời nào. Vay mượn tiền còn được, chứ vay mượn tình cảm thì không thể. Tình cảm của Phương Tồn Chính lại càng không thể.
“Chỗ anh xa lắm, về ký túc xá không tiện.”
“Tôi chịu trách nhiệm đưa đón là được chứ gì?”, Phương Tồn Chính cảm thấy đây không phải là vấn đề khó giải quyết.
“Tính logic của anh có vấn đề, thuê một kế toán mà đưa đi đón về, ngày ăn ba bữa, thì còn làm được gì?”
“Chỉ cần em đồng ý, điều gì tôi cũng làm.”, đột nhiên anh ta nghiêm mặt: “Tấm lòng của anh không lẽ nào em không hiểu?”.
Trần Uyển cắn môi, đầu ngoẹo sang một bên, không muốn đối diện với vấn đề mà Phương Tồn Chính đề cập, cũng không thể nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc đang nhìn mình.
“Nói thật là, anh đã luôn chờ đợi em lớn lên, thật không dễ dàng để đợi đến lúc em học xong đại học, trong lòng anh rất lo lắng.”, Phương Tồn Chính thấy cô né tránh, sự buồn bã lại dấy lên trong lòng, hối hận vì mình đã đề cập tới chuyện ấy, nhưng rồi lại tiếp tục: “Hình như chúng ta càng ngày càng xa cách. Mấy ngày nay anh rất muốn đi tìm em, nhưng lại không dám, trong lòng cứ nghĩ có phải em đã có bạn trai, hay là đang có nhiều người theo đuổi?”.
“Không có.”, Trần Uyển quay mặt sang nhìn anh ta, vầng trán sáng sủa thường ngày hơi nhăn lại, mang theo sự phiền muộn mà rất ít khi cô nhìn thấy. Anh ta là người đàn ông tốt, có nghĩa khí, là một thiên thần trong mắt rất nhiều cô gái của con hẻm Chu Tước này. Nếu như có thể, cô cũng muốn mặc kệ để bản thân được sống cùng anh ta, cùng anh ta dạo phố, sinh những đứa con tinh nghịch. Nhưng, đó không phải là điều cô muốn. Cô thấy anh ta buồn bực nắm lấy mớ tóc ngắn cũn, dường như có thể cảm nhận được sự đau khổ, dằn vặt đang diễn ra trong anh ta, đột nhiên cô thấy có chút chua xót. Cô chưa từng nếm trải mùi vị của tình yêu nhưng đã mơ hồ cảm nhận được sự buồn bã khi tình yêu không được đền đáp, cảm thấy mình vô cùng có lỗi.
“Tâm tư của anh… đã vứt bỏ hết rồi sao?”, anh ta giận dữ nhìn cô, cô bình tĩnh nhìn, cười và nói tiếp: “Không phải vì có người theo đuổi hay có ai khác, tôi chưa từng nghĩ tới những chuyện đó. Tôi có trách nhiệm, sau này phải chăm sóc cho cậu mợ, cho nên mấy năm nay đều không nghĩ tới chuyện này.”. Cô thấy ánh mắt anh ta đã lấy lại thần thái, cảm thấy mình thật tàn nhẫn, đã tự tay đập nát hi vọng của một người. “Không phải tôi đang hứa hẹn với anh, tâm tư của anh ngay cả cậu mợ tôi còn biết thì sao tôi lại không biết? Tôi luôn coi anh là anh trai, là người bạn thân thiết, những thứ khác thì không thể.”
Anh ta nhìn cô chằm chặp, tay nắm chặt, những cơ bắp trên cánh tay hiện rõ, bên trong đó như chứa đựng sức mạnh to lớn chỉ chực bùng nổ.
Tôi xin lỗi, Trần Uyển buồn bã thầm nói. “Tôi phải đi đây, ngồi lâu rồi, cậu tôi sẽ lo. Lấy xong xe đạp là tôi về lại ký túc xá, tuần sau không biết có thời gian để về không nữa.”
Cô đóng cửa lại, mới đi được hai bước thì từ đằng sau vang lên tiếng kính vỡ, trong Thuần Dương quan vắng vẻ, chỉ cần một âm thanh khẽ thôi cũng vang đi rất xa, nên tiếng động lớn thế này làm kinh động đến cả những con chim sẻ đậu trên cây hòe già, chúng chấp chới đập cánh bay lên khoảng không mờ mịt.
Chương 12
Trần Uyển cho rằng Phương Tồn Chính sẽ chọn khoảng cách thích hợp để bảo vệ danh dự người đàn ông, dù sao đối với nhiều người đã bước chân vào xã hội đen mà nói, thể diện thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng. Không ngờ, mấy ngày sau anh ta lại đến tìm Trần Uyển nhờ vào sự giúp đỡ của mợ cô, khi cô nhận bọc giấy to trên tay anh ta, cả hai đều có chút lúng túng, ngại ngùng, những điều cô muốn nói bỗng chốc hòa tan vào không khí và không có cách nào mở miệng, chỉ đành im lặng.
Anh ta lại bật cười, kéo cái mũ của cửa hàng mà cô đội trên đầu xuống, nói: “Xấu xí quá”.
Cô đẩy vành mũ che rợp ánh nhìn của mình ra, lòng bỗng chốc như trút được gánh nặng, nở nụ cười nhìn Phương Tồn Chính.
Hai người như ngầm hiểu ý nhau, chẳng dám nói đến chuyện không vui lần trước, nhưng vẫn không tìm lại được sự thoải mái như trước kia. Hai người cứ thế đứng ở cửa sau nhìn nhau khá lâu thì Trần Uyển phát hiện ánh mắt dò xét của quản lý. “Tôi phải vào đây.”, cô bối rối.
“Tôi đợi em xong việc, em phải mời tôi ăn cơm đấy nhé, bị em làm cho tức đến nỗi mấy ngày ăn chẳng ngon bữa nào.”, Phương Tồn Chính xoa xoa bụng.
Trần Uyển cảm thấy đây mới chính là anh hai nhà họ Phương. “Anh trấn lột tôi không biết xấu hổ thế sao?” Cô cố tình làm bộ giận dữ, trong lời nói mang theo vẻ trách cứ, rồi rút trong túi quần ra tấm phiếu ưu đãi, nói: “Chỉ có cái này thôi, ăn không? Một tháng mới có một tấm đó.”
“Ăn chứ! Đừng nói là gà, bây giờ tôi còn có thể nhai được cả bò ấy chứ!” Phương Tồn Chính cười híp mắt, chụp lấy rồi đi ra cửa trước.
Đã vào đầu đông, Phương Tồn Chính vẫn chỉ khoác một chiếc áo nhung dày, màu đen, ngắn ngủn, lộ rõ cái cổ vạm vỡ, nhìn càng thêm rắn rỏi. Trong hẻm nhỏ, từng cơn gió lùa qua rất lạnh nhưng anh ta ngay cả một lần rụt cổ cũng không có.
Phải thừa nhận rằng, có một người âm thầm thích mình, vẫn giữ được cảm giác mập mờ giữa tình bạn và tình yêu, quả thực có thể đáp ứng được hư vinh nho nhỏ của không ít cô gái. Nhưng giây phút này, Trần Uyển vô cùng cảm kích trước sự kích động lần trước của Phương Tồn Chính. Mặc dù cô cũng có chút niềm vui khi được theo đuổi, nhưng suy đi xét lại mà nói thì điều cô thích hơn chính là giữa hai người không có sự mập mờ giữa tình bạn và tình yêu đó. Cô là người lý trí, biết chừng mực, nếu đã không để trái tim mình thổn thức vì anh ta, vậy thì hà tất phải hiểu lầm lòng tốt của người khác. Cô cũng càng cảm kích khi giữa họ đã có thể phá bỏ rào cản, vẫn còn cơ hội tiếp tục làm bạn. Chỉ hi vọng Phương Tồn Chính có thể thật sự buông bỏ. Cô nhìn theo bóng Phương Tồn Chính khuất dần, nụ cười dần dần tan biến, hòa vào trong một giây ngẩn ngơ.
Phương Tồn Chính vừa ăn vừa buồn cười nhìn bộ đồng phục cửa hàng cô đang mặc và cách cô thì thầm với mấy cô bạn nhỏ, một ly coca để kéo dài bữa tối. Tan giờ làm việc, Phương Tồn Chính đưa cô về Đại học Đông Bắc, xe vừa dừng trước cổng trường thì anh ta nói lại đói nữa rồi, sau đó chỉ quán súp thịt cừu ở cổng trường bảo muốn vào ăn.
Mấy món ăn trong căn tin Đại học Đông Bắc rất chán, ngược lại, các quán trước cổng trường lại rất ngon. Mấy tháng nay, thời gian Trần Uyển ở trường trôi qua vội vã, rất ít khi giao tiếp với bạn bè, cho nên lúc mở tấm rèm chắn gió dày cộm bước vào quán, cô thấy ngỡ ngàng, bên trong vô cùng náo nhiệt, từng tốp người ngồi ăn dường như đều là sinh viên Đại học Đông Bắc. Mấy năm nay, tình hình kinh tế Tế Thành phát triển tốt đến mức người ta đều bỏ qua những món ăn ở căng tin để đến những nơi như thế này sao?
Nhìn ngó xung quanh, không còn chiếc bàn nào trống, đang định nói qua quán khác thì nghe thấy có người gọi tên cô. Theo tiếng gọi, Trần Uyển nhìn thấy người bạn cùng phòng ký túc xá là Hà Tâm Mi, cô gái vừa giơ tay vẫy vừa không ngừng gọi lớn.
Cô gái vừa cất tiếng gọi thì tiếng huyên náo trong quán bỗng yên lặng trong chút chốc. Trần Uyển tự cảm thấy, ở trường cuộc sống của mình thật tẻ nhạt; không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào; không kết bạn cùng ai; lên lớp hay tan học lúc nào cũng vội vội vàng vàng, không hề biết rằng danh tiếng mình đã nổi ngay từ tháng đầu tiên nhập học. Đại học Đông Bắc nằm ở phương Bắc, những cô gái đẹp dường như đều thuộc loại đường cong lý tưởng, trắng trẻo, đẫy đà. Tổ tiên của Trần Uyển là người phương Nam, trải qua mấy đời pha tạp dòng máu Nam – Bắc, vẻ đẹp của hai miền hòa nhập với nhau. Ở nơi đây, vào thời điểm này, rất nhiều người cho dù chưa từng gặp qua cô thì cũng đã nghe thấy danh tiếng một bông hoa đẹp của Đại học Đông Bắc, có người tò mò, có người kinh ngạc, có người rì rầm to nhỏ. Bao nhiêu cặp mắt dồn vào cô, Trần Uyển kéo tay Phương Tồn Chính “lăn lội” đến bàn Hà Tâm Mi, trong lòng hối hận vì đã dẫn theo Phương Tồn Chính vào, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy như thế cũng tốt, biết đâu ngày mai sẽ không có người chuyển cho cô mấy tờ giấy làm quen, trong căng tin không có kẻ ngồi cạnh tìm cách bắt chuyện với cô.
Phương Tồn Chính chạm vào những ngón tay lành lạnh của cô mà có chút cảm giác được yêu thương nhưng cũng không kém phần lo lắng, anh ta do dự một lúc rồi nắm chặt lấy tay cô.
Đang ngồi ở bàn có Hà Tâm Mi, Ninh Tiểu Nhã, còn có cả Thái Uẩn Khiết, ngoài ra còn có hai nam sinh, một là học trưởng Trần Kiếm – sinh viên Học viện Công nghệ Thông tin; một là sư huynh Lưu Thiệu Hòa học khoa Quản lý của viện trên. Cả hai đều là người của Hội sinh viên. Trần Uyển cũng có một chút ấn tượng với cái tên Lưu Thiệu Hòa, nhớ là trong buổi lễ đón tân sinh viên có thấy anh ta phát biểu. Bây giờ mới biết, hóa ra anh ta chính là phó chủ tịch kiêm thư kí của Hội sinh viên.
Phương Tồn Chính khuôn mặt cởi mở, cử chỉ cũng mang chút khí khái của người giang hồ, nên đối với sự hiếu kỳ và kinh ngạc không hề giấu giếm của mọi người, Trần Uyển chẳng thèm bận tâm. Chỉ có điều, phản ứng của Thái Uẩn Khiết khiến cô có chút khó hiểu, cô vốn tưởng cô ta sẽ không thèm để ý và tỏ ra khinh thường.
Mấy nam sinh uống loại rượu nổi tiếng nhất của Tế Thành, Phương Tồn Chính cũng không khách sáo, đầu tiên cụng ly, sau đó đưa danh thiếp cho họ. Trần Uyển không biết là Phương Tồn Chính còn có thứ này, cô cầm lấy một tờ, dòng đầu tiên trên tấm danh thiếp in chữ thật to: Công ty giải trí được ưa chuộng nhất đời Đường. Cô trộm cười mãi, hỏi anh ta: “Sao không ghi văn phòng làm việc là Thuần Dương quan?”, địa chỉ và điện thoại đều ghi ở Đường Hội.
“Đó là trụ sở chính.”, tiếng người trong quán quá ồn ào, anh ta phải ghé sát lại cô mới nghe rõ, “Trụ sở chính có thể tùy tiện để người khác biết sao?”
Hà Tâm Mi là người thẳng thắn, nhướng mày hỏi: “Tết tụi em đi hát karaoke thì có được giảm giá không?”
“Có, không chỉ giảm giá, mà còn được miễn phí rượu và nước, em đừng kêu trùm sò đến là được”, Phương Tồn Chính gật đầu lia lịa, nhân dịp gặp bạn bè của Trần Uyển, anh ta ra sức lấy lòng, “Mùng Ba Tết còn sàn mới khai trương, đến lúc đó cũng rất hân hạnh được mời các bạn đến vui chơi.”
Lưu Thiệu Hòa có vẻ đã từng nghe qua cái tên Đường Hội, nửa cười nửa không, hỏi: “Không phải là vào được mà không ra nổi sao?”
“Haizz, đâu có thể?”, Phương Tồn Chính đã uống hai ly nhưng mặt không hề đỏ, “Chúng tôi làm ăn chân chính, tuân thủ pháp luật, sao có thể làm những việc vô đạo thế chứ”.
Ninh Tiểu Nhã kéo Hà Tâm Mi nói nhỏ mấy câu, Hà Tâm Mi liền vui cười hớn hở: “Thật may quá, chúng em đang chán đây, giờ gặp đúng người rồi”.
Ông nội và cha của Hà Tâm Mi đều là giảng viên của Đại học Đông Bắc, tính cách của cô nàng rất hoạt bát, cởi mở, quan hệ với những người xung quanh rất tốt, vào năm học mới đã gia nhập Hội sinh viên. Vừa rồi, họ đang bàn luận về buổi liên hoan cuối năm, Hội sinh viên không có nhiều kinh phí, tiền rượu nước, phần thưởng đều phải tìm nhà tài trợ. Phương Tồn Chính coi như là gặp đúng hội rồi, anh luôn miệng đồng ý, chỉ cần đêm tiệc có treo tên Đường Hội là nhà tài trợ là được rồi.
“Tính ra không ít đâu, anh thật sự muốn tài trợ sao?”, Trần Uyển hỏi nhỏ.
“Trường các em sau này sẽ cung cấp cho xã hội các phần tử trung kiên, tôi muốn đóng góp chút tiền coi như xây dựng cho nền móng tương lai.”
“Vậy thì cảm ơn anh trước, tụi em về bàn bạc mấy ngày rồi sẽ gọi điện cho anh nhé!”, Trần Kiếm là người cẩn trọng, lời nói vô cùng lịch sự.
“Đừng nói thế, chuyện của bạn Trần Uyển, tôi có thể không giúp sao?”
Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã lập tức vui vẻ nhìn Trần Uyển, Trần Uyển cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ cười cười.
Về đến ký túc xá, Trần Uyển chuẩn bị đi giặt bộ đồng phục làm việc ngày hôm nay, Hà Tâm Mi đã kìm nén lâu lắm rồi, giờ mới nhào tới nói với cô: “Chẳng trách cậu bận bịu tối ngày như con quay ấy, còn nói với bọn tớ là cậu phải làm thêm để trang trải học phí, thì ra là bận yêu đương”.
“Đúng đấy, lần trước còn nói dối tụi mình là chưa có bạn trai, cô nàng chết giẫm kia, hôm nay phải thành thật khai báo.”, Ninh Tiểu Nhã và Hà Tâm Mi kẻ tung người hứng.
Ngay cả đến lúc chuẩn bị đi ngủ, hai người còn cúi nửa người xuống, nhìn chằm chằm vào cô, Trần Uyển giậm chân cười khổ: “Thật sự không phải mà, đó là người bạn hàng xóm, tới đưa đồ giúp cho tớ”.
Cô quay người lấy cái túi Phương Tồn Chính mang đến đặt lên bàn, “Đó, muốn ăn gì thì cứ việc”.
Trong túi là món dưa chua và thịt bò muối do mợ làm, Hà Tâm Mi xé mấy sợi thịt bò cho vào miệng, “Ồ, ngon quá. Trần Uyển, nhà cậu cậu có thiếu con gái không? Tớ sẽ nhận làm con nuôi của họ”.
Ninh Tiểu Nhã dùng khuỷu tay huých huých Hà Tâm Mi, “Ghét cậu quá, chẳng bao giờ kiên định lập trường”.
Hà Tâm Mi đã vội quên vấn đề ban nãy đang đề cập, tay không ngừng thò vào túi bốc đồ ăn, “Cậu yên tâm, tớ giỏi nhất là lấy lòng người mà. Ngày mai cậu mang chút đồ ăn ngon tới, tớ bảo đảm sau này sẽ không nói xấu cậu trước mặt anh chàng có khuôn mặt trắng bệch Lưu Thiệu Hòa ấy”, miệng vẫn đang nhai, cô ấy nói thêm: “Tớ còn giúp cậu giành lại hắn ta từ tay Thái Uẩn Khiết”.
Gia đình Lưu Thiệu Hòa rất có thế lực, thành tích học tập của anh ta cũng tốt, rất có tiếng nói trong Hội sinh viên. Một người đàn ông có kế hoạch lâu dài cho cuộc đời chính trị nhất định sẽ bắt đầu ngay từ thời học sinh, cho nên chức vụ anh ta đạt được trong Hội sinh viên không phải là ngẫu nhiên. Đối với các bạn nữ, tiếng nói của anh ta cũng rất có trọng lượng, trong trang tin điện tử của trường, anh ta đứng trong danh sách mười chàng tài tử đẹp trai với hơn ba nghìn lượt bình chọn, ngay cả Ninh Tiểu Nhã cũng không nén nổi rung động, luôn nhờ vả mối quan hệ của Hà Tâm Mi trong Hội sinh viên để tìm cơ hội tiếp cận anh ta. Hà Tâm Mi không ấn tượng với những kẻ mặt mày non nớt, thư sinh như Lưu Thiệu Hòa, cô thường chế nhạo Ninh Tiểu Nhã rất nhiều lần.
Hà Tâm Mi vừa nói dứt lời thì Thái Uẩn Khiết từ ngoài đi vào, nghe đến tên mình liền liếc nhìn khiến Trần Uyển đang đứng ở cửa, bất giác sững người. Lúc có mặt nhau, hai người luôn giữ sự im lặng khác thường, mọi người trong ký túc xá đều cảm nhận được điểm này, nhưng do việc ấy đã diễn ra quá lâu nên không ai tiện hỏi nguyên nhân. Tối nay sau khi Trần Uyển xuất hiện, Thái Uẩn Khiết dường như chẳng nói lời nào, Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã cũng xem đó như chuyện thường ngày. Chỉ là vừa rồi đang nói sau lưng Thái Uẩn Khiết thì bị cô này nghe thấy, khiến Hà Tâm Mi có chút bối rối.
Cô ấy giả bộ hấp tấp cầm cái túi trên bàn, hỏi: “Trần Uyển, dưới đáy túi còn cái gì nè”.
Nói rồi mở túi ra, là chiếc áo khoác màu xanh, còn nguyên mác. “Đẹp quá, cho tớ thử nhé!” Hà Tâm Mi nhìn vào cái nhãn hiệu đã thấy sung sướng, cho dù nhà có điều kiện thì cô ấy cũng chỉ là một sinh viên, món đồ mang nhãn hiệu này bình thường chỉ có thể nhìn ngó và thèm thuồng lúc đi dạo phố mà thôi, miệng gần như nhỏ dãi, vừa nói vừa xoa xoa tay vào quần, rồi ướm thử chiếc áo lên người.
Ninh Tiểu Nhã cười gục xuống bàn, Thái Uẩn Khiết đi đến ngồi xuống bên giường cũng cười phá lên. Trần Uyển và những người còn lại mím môi cười khiến Tâm Mi ngượng ngùng.
Tâm Mi người mập, lại phát triển quá mức, nên áo khoác mặc vào người cô chỉ được hai phần ba, càng làm nổi bật đôi bồng đào trước ngực, hai cánh tay bị tay áo thít chặt nhìn như hai cây củ cải lớn. “Tớ sẽ giảm béo, tớ thề lần này kiên trì chế độ ăn uống điều độ. Trần Uyển, sau này không được mang đồ ăn ngon lên dụ dỗ tớ nữa.”
Trần Uyển cười không nói, Hà Tâm Mi ba bữa nửa tháng lại hô khẩu hiệu giảm cân, cô đã nghe quen rồi.
Nhìn cái áo đó Trần Uyển hơi nghi ngại, Phương Tồn Chính trên đường đi có đề cập tới một lần, nói là mua tặng mẹ anh ta nhưng số nhỏ quá không đổi được. Giờ nhìn lại màu sắc và kiểu cách thì thấy không giống với món quà mua cho người trung tuổi. Phải trả chiếc áo này lại cho anh ta thôi, cô thầm nghĩ, còn những điều khác nữa, quả thực cô không thể báo đáp hết được.
Xem tiếp: Chương 13 - 14