21 "Tê. . . . . . . " Trầm Hàm Chương mở mắt, thật mạnh hít một ngụm khí lạnh. Vì sao mà nửa người trên của ta đều không có cảm giác gì rồi? Có phải bị tê liệt rồi hay không? Có phải không thể đứng lên nỗi nữa ? Có phải ăn uống tiểu tiện đều phải có người hầu hạ?A! Sống như thế cùng cá muối có gì khác biệt chứ?Trầm Hàm Chương trong lòng đau đớn chua xót chảy nước mắt.
22 Tại thời điểm nàng lao lên người Sài Thiệu, Hạ Thục phi bốn quỷ cũng rất là tốt bụng thối lui. Hoặc là nói, ba con quỷ là bị Mã cô cô kéo từng con một ra ngoài.
23 Bên trong đại thánh cung im lặng như tờ!Tiểu Trác Tử dẫn theo đám cung nữ nội thị, đứng ngoài điện hứng gió lạnh thật lâu, rốt cuộc mới nghe được âm thanh gọi vào.
24 Trầm Hàm Chương xuất cung rồi!Tuy rằng nói quá trình có chút quanh co, nhưng kết quả cũng làm cho người ta vô cùng vừa lòng. Nàng vuốt vuốt hai viên chân châu trong hành lý, nhìn Sài Hi ngồi đối diện, cười đến ngu dại.
25 Sài Hi tiếp nhận giây cương, sau khi lên ngựa từ trên cao nhìn xuống phân phó Mạc Ly : "Hầu hạ bệ hạ cho thật tốt, nếu có một chút sơ xuất nào bản cung hỏi tội ngươi.
26 Ngoài Phó Bác cùng Sài Hi ra, không ai biết bọn họ đã nói những gì. Đợi khi Sài Hi đi ra khỏi cửa lớn Phó gia, khóe mắt mang theo vẻ trào phúng nhè nhẹ.
27 Chuyện thống khổ nhất trên đời là gì?
Không phải sống chết, cũng không phải ta đứng trước mặt ngươi ngươi lại không biết ta yêu ngươi!
Mà là ta cưới một thê tử, vốn tưởng rằng có thể đem nàng ở lòng bàn tay sủng nàng đến tận trời, lại không ngờ rằng cuối cùng ta lại bị nàng coi thành cẩu mà sủng.
28 Trầm Hàm Chương xoắn hết cả lên. Suy nghĩ vô số biện pháp mới rời khỏi đám người Mạc Ly.
Đương nhiên, này chỉ là nàng cho rằng đã rời khỏi mà thôi.
29 Đang thảnh thơi tiêu sái trên đường Cù Khê, Trầm Hàm Chương hai tay ôm theo hai con vịt quay, không biết rằng chuyện mình đi tìm người thân đã bị người ta đội cho cái mũ cung tâm kế.