Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trấm Chi Mị Chương 50: Chương 45

Chương trước: Chương 49: Chương 44



Editor: Linhh Linhh.

Ngũ Mị vừa kéo valli ra khỏi sân bay Tứ Xuyên bắt xe, đã nhìn thấy Nguyễn Nguyên tựa như một cơn gió chạy tới, cầm vali từ trong tay cô, lại kéo tay phải cô, không nói hai lời liền đi về phía cửa.

“Đại chủ biên, tôi vừa mới ngồi tám tiếng trên máy bay, lúc này đầu còn choáng váng, cô đi từ từ được không?” Ngũ Mị thỉnh cầu.

Nguyễn Nguyên đeo một cái kính to như con cóc trợn mắt nhìn Ngũ Mị một cái, “Chính cô nói muốn đi theo tôi phỏng vấn Yến Tu Minh, sắp đến giờ phỏng vấn rồi, chẳng lẽ cô là nhiếp ảnh gia tạm thời còn muốn công chúa ba lê chờ cô sao?”

Ngũ Mị chủ động dàn xếp ddLQD ổn thỏa: “OK, người ta là công chúa, tôi là nha hoàn, đương nhiên nha hoàn phải chờ công chúa.”

“Cô cứ giả bộ đi, cô chính là Ngũ Mị, cho dù Yến Tu Minh ở trước mặt cô chịu đựng vẫn là một sủng phi, lúc đó cô không phải ngoan ngoãn quỳ xuống hô ‘Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn vạn tuế’ hay sao.” Nguyễn Nguyên tức giận chế nhạo.

Ngũ Mị thờ ơ cười một tiếng, “ Không được Hoàng Hậu sủng ái nhưng cũng không hẳn không được hoàng thượng cưng chiều, nếu lúc trước cô vừa mới tát cô ta, lúc sau hoàng thượng đã tới đòi lời giải thích. Cho nên là một người phụ nữ, trừ danh phận, phải nắm chắc sự sủng ái.”

Nguyễn Nguyên mệt mỏi liếc mắt, bởi vì bị cái kính cản trở, Ngũ Mị không nhận ra ánh mắt khinh bỉ của cô.

Cầm điều khiển từ xa mở khóa xe Mercedes G55 màu trắng đầy khí phách, Nguyễn Nguyên lại phát hiện ra bạn tốt không khách khí đã chui xuống ghế phía sau ngồi.

“Này, Ngũ Mị, cô làm gì thế? Sao không ngồi kế bên người lái!”

Nói đùa, để một người phụ nữ mới lấy bằng lái không lâu lái xe, có thể không thận trọng sao. Cô còn không muốn chết sớm như vậy.

Hạ cửa kính xuống quăng ra ba chữ “Tôi sợ chết”, Ngũ Mị thoải mái ngồi vào ghế sau.

Nguyễn Nguyên oán hận bỏ vali vào cốp sau, sau đó mới ngồi vào ghế lái, đóng mạnh cửa xa, biểu đạt mình rất tức giận.

“Tôi xem trong email cô đã đổi mấy câu phỏng vấn?” Bỗng nhiên Ngũ Mị đặt câu hỏi.

“Đổi mấy câu, có mấy câu quá sắc bén, tôi nghĩ Yến Tu Minh sẽ không trả lời.”

Ngũ Mị nhún nhún vai, “Được thôi, hôm này cô là thủ lĩnh, tôi nghe cô.”

Nguyễn Nguyên liếc nhìn Ngũ Mị từ diễn đàn Lê Quý Đôn kính chiếu hậu, “Tôi nói này Ngũ Mị, rốt cuộc chúng ta là thiên nga trắng hay đen? Tôi nhìn mấy câu hỏi phỏng vấn của cô, từ đầu đến cuối làm sao lại có mùi vị dọa người như vậy?”

Ngũ Mị ung dung thong thả lấy chiếc máy ảnh Leica M9 từ trong túi xách ra, bao đựng máy ảnh làm bằng da thật màu nâu, đeo lên cổ, không nhanh không chậm trả lời: “Phải làm sao để người chúng ta phỏng vấn không bị bất ngờ chứ?”

Nguyễn Nguyên nhìn thấy chiếc máy ảnh số lượng hạn chế đắt tiền kia, nghiến răng, nói bằng giọng căm hận: “Chiếc máy ảnh Leica M9 bản hạn chế cô đeo trên cổ là ba tôi đưa cho đúng không?”

Ngũ Mị vô sỉ giương cao máy chụp ảnh lên, “Đúng vậy, là ba cô đưa cho tôi năm ngoái. Ai bảo ông ta muốn theo đuổi mẹ tôi.”

Nguyễn Nguyên hừ một tiếng, lúc lâu mới nói ra một câu: “Quan hệ hai người chúng ta không thể tưởng tượng nổi, mẹ cô thành mẹ kế của tôi, ba tôi thành ba dượng của cô.”

“Tình tiết câu chuyện thật là phù hợp.” Nói xong Ngũ Mị lấy một cái kính tròn từ trong túi xách ra, đeo lên mắt.

Nguyễn Nguyên không nhịn được phì cười một tiếng, “Cô định Cos* thành Harry Poter sao?”

(Cos: viết tắt của từ Cosplay , nghĩa là hóa thân thành một nhân vật trong truyện).

“Cười cái gì. Cô không thấy người ta lên sân khấu hát hí khúc mặc hí bào sao?”

“Phiền cô chuyên nghiệp một chút, tôi tới để làm việc, không phải tới diễn trò.”

...

Hai người cứ đấu khẩu như vậy cho đến lúc tới quảng trường trước tòa nhà Ma Mạn. Tìm chỗ đỗ xe, Ngũ Mị không khỏi liếc nhìn mẫy chữ ngân hàng Ma Mạn cảm thấy hơi run sợ một chút.

Văn phòng của tạp chí ở tầng 23. Vào thang máy, mỗi một tầng cửa thang máy đều mở, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên mặc đồng phục ngân hàng vội vàng đi ra đi vào.

Lúc thang máy dừng ở tầng 18, Ngũ Mị nhìn thấy Hạ Thương Chu, anh đang nói chuyện với nhân viên nước ngoài bằng tiếng anh, vẻ mặt rất nghiêm túc. Hạ Thương Chu cũng nhìn thấy cô. Sững sờ một chút, anh bước nhanh vào thang máy.

“Thật là đúng dịp.” Ngũ Mị đẩy cái kính to trên sống mũi, nhìn anh ta cười cười.

Cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên Hạ Thương Chu nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, từ sau khi cô trở thành Ngũ Mị, trừ lần ở quán rượu Chiết Giang làm rõ thân phận của cô, cô vẫn luôn ăn mặc tinh xảo mà ưu nhã. Bây giờ cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ áo đeo nơ màu vàng, bên ngoài khoác một cái áo màu đen, vai áo khoác đính đinh tán. Vạt áo sơ mi chỉnh tề được sơ vin bên trong cái quần bút chì màu xanh đen. Trên chân là đôi giàu Martin xanh ngọc. Hai bàn tay đeo đôi bao tay da nửa ngón màu đen. Chiếc máy ảnh được đeo trên cổ. Tóm lại cách ăn mặc của cô rất giống với người lăn lộn trong giới nghệ thuật.

“Em đây là ___ ___” Trong lòng Hạ Thương Chu chưa chấp nhận được cách cô ăn mặc như vậy, bởi vì quá xa lạ. So với phong cách của Yến Di Quang trước đây khác hoàn toàn.

“Giúp bạn chụp vài bức ảnh.”

Từ khi nào cô biết chụp ảnh? Cũng đúng thôi, cô học học viện truyền thông, cũng không có gì kỳ lạ. Hạ Thương Chu đang suy nghĩ, lại nghe thấy đinh một tiếng, đã đến tầng 22.

“Buổi tối cùng ăn cơm với anh được không?” Trước khi ra khỏi thang máy Hạ Thương Chu đề nghị.

“Chụp xong còn phải sửa phim, chắc đến đêm mới xong, hẹn hôm khác đi.” Ngũ Mị cười híp mắt cự tuyệt.

Ánh sáng trong đôi mắt Hạ Thương Chu dập tắt ngay lập tức, trong thời gian này, anh đã thử gọi điện cho cô mấy lần, không thuê bao thì cũng tắt máy. Dĩ nhiên anh biết hàm ý là gì. Nhưng anh không còn biện pháp nào khác, cô đã sớm không còn là cô thiếu nữ 16 tuổi ngây thơ ngày trước, cho dù anh có mất mặt thế nào, đánh đàn dưới phòng ngủ của cô, ngắm sao trên đỉnh núi hay xếp nến hình trái tim trên bãi cỏ chỉ đổi lấy lại nụ cười lạnh của cô.

Thở dài một tiếng, Hạ Thương Chu đi ra khỏi thang máy, tên cấp dưới người ngoại quốc đi theo sau lưng anh ta, trước khi thang máy khép lại một giây anh còn không nhịn được quay đầu lại nhìn Ngũ Mị một cái.

Nguyễn Nguyên hít mũi một cái, “Tôi đánh hơi được mùi kì lạ.”

Ngũ Mị không phản ứng gì. Hai người ra khỏi thang máy, Nguyễn Nguyên không khuất phục tiếp tục truy hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai, rất có dáng điệu của một tinh anh.”

“Tổng giám đốc mới nhận chức của ngân hàng Ma Mạn, Hạ Thương Chu.”

Nguyễn Nguyên “Phì” một tiếng bật cười, “Anh ta nên tìm một người phụ nữ tên là Tần Lưỡng Hán, sau này đứa con được sinh ra sẽ đặt tên là Nguyên Minh Thanh.”

Ngũ Mị thông cảm liếc nhìn cô một cái, “Nếu như cô và Tần Diệc Tranh có con,

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sau Này Chúng Ta Đều Khóc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 24


Thân Ái Hắc Quản Gia

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 37


Nông Trang Chủ Cổ Đại

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 78



Nhóc Đáng Yêu Cùng Trường

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 15