Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trái Tim Mùa Hạ Chương 4

Chương trước: Chương 3



- Ơ... tui nói với ai kệ tui , anh đâu phải Ba má tui đâu

- Cô... -

Nói chuyện đc 1 hồi thì Kha kêu tài xế trở lại trường cho Phương lấy xe ...

Vừa bước xuống xe, thì Phương chợt nhớ lại :

- Ơ ... khoang đã

- gì vậy ?? - Kha

- Còn Nga ?? Nga đâu rồi

- Yên tâm , cô ta hiện đang ở nhà đấy

- Sao cơ? ở nhà ư ??

- Kô tin à?? cứ điện thoại hỏi cô ấy đi.

Rồi Phương cầm điện thoại lên điện cho Nga , cũng lúc đó Kha cũng cho xe chạy mất , Phương định kêu hắn đợi chút để làm rõ chuyện thì:

- Alo ... PHương hả ? Cậu có sao kô? Hắn co làm gì cậu kô hả ? - Nga nói 1 hồi 1

- Kô sao cả , cậu đừng lo , nếu mà có gì mình sẽ liều mạng với hắn

- Ừ! vậy thì đc rồi

- Đc rồi mình cúp máy đây , tối rồi , kẻo mẹ lại lo - Nói rồi PHương cúp máy

Sáng hôm sau tại nhà Kha :

- Cậu chủ dậy chưa ?? - Ông quản gia vừa nói vừa gõ cửa phòng Kha

- Đc rồi , con dậy rồi ..

- Cậu chủ sửa soạn mau xuống ăn với ông chủ - Ông quản gia nói xong rồi bỏ đi

Kha bước xuống cầu thang , diện 1 bộ đồ thật đẹp với 1 chiếc áo sơ mi trắng kiểu tay dài , đẹp đến nỗi cô gái nào nhìn thấy cũng k thể nào mà làm ngơ . Kha ngồi vào bàn ăn :

- Hôm nay con trai mẹ đẹp trai lắm - Người mẹ đang dọn đồ ăn lên

- Dạ - Kha cười

- Hôm nay con đưa ba ra sân bay đc chứ ?Hôm nay bác Tân xin nghĩ 1 ngày ( ông tài xế riêng) - Bố của Kha , đang ngồi đọc báo . Hôm nay bố Kha bận đi công tác.

- Dạ , thế ba đi bao lâu ?

- Cũng kô biết , bao giờ về ba sẽ gọi điện cho bác Tân ra đón .

- Ơ! Vậy cũng đc - Kha

Ăn xong , 2 bố con Kha bước ra xe , Kha hôm nay lại đc làm tài xế riêng của ba nó , còn bố Kha thì ngồi hàng gần nó .

Tại sân bay , hôm nay Phương đến để đón 1 người em cũng như 1 người bạn của cô , đợi 1 hồi , từ bên trong, lẫn trong những người nước ngoài bước ra , trong đó có 1 chàng trai, nỗi bật k nhầm lẫn với bất kỳ ai , cao hơn phương 1 cái đầu , mái tóc đc cắt theo kiểu của diễn viên , ca sĩ Hàn hay cắt , chàng trai nhìn quanh , thấy Phương chàng trai chạy tới :

- Này ... - Chàng trai vừa gọi vừa đi tới . PHương cũng cười hớn hở đi đến

- Ôi lâu quá kô gặp - Phương đi tơi đưa 2 tay lên má chàng trai , vẹo má - Trời k ngờ cao như thế rùi , ăn gì mà cao thế hả?

- Chị này làm gì thế hả ? - Chàng trai phủi tay ra - Tại em là vai vế em chị nên k nói , chứ em hơn chị 1 tuổi đấy

- Đùa thôi ...

- Chị vẫn lùn thế đấy ! chả cao lên đc

- Cái thằng... ờ mà Luân à ( tên chàng trai) , làm gì về sớm thế hả

- Thì em tốt nghiệp xong rồi , cũng k muốn ở bển làm việc , chỉ thích về Việt Nam thôi..- Phương và chàng trai cùng đi ra khỏi sân bay , vừa nói vừa cười

Vừa lúc đó Kha chạy xe đến , gởi xe rồi cùng Bố bước ra xe thì chợt thấy Phương và người em ( đó là em họ ngoại của Phương từ Hàn Quốc về ) , có lẽ Phương k để ý vì quá vui , còn Kha khi nhìn thấy hình ảnh đó nó cảm thấy có 1 cảm giác rất kì lạ , khó chịu , nói chung là khó hiểu , Kha nhìn rồi đi lướt qua , cùng bố vào sân bay.Trong lòng suy nghĩ:

- ( Hắn là gì của cô ta nhĩ ? bạn trai ư ? ... Ơ , sao mình lại nghĩ đến cô ta chứ , mình đúng là...)

Thế rồi Phương và Luân cùng đón taxi về nhà , vì quá bất ngờ nên Phương chưa kịp thông báo cho các cậu, dì ra đón Luân và cả Nga ( cũng hay chơi với Luân lúc nhỏ). Vì nhà Phương còn dư 1 phòng k để làm gì nên sẽ cho Luân đến ở . Tối đến , tại nhà Phương :

- Luân à , em dọn phòng chưa đấy ? - Phương gọi

- Trời ạ ! phòng gì mà bụi k vậy

- Ờ ! phòng đó lúc trước ba mẹ chị định dùng làm nhà kho , nhưng kô có làm nên để trống - Phương cười

- Sao ?? Chị cho em ở nhà kho a? Em k chịu đâu ( làm nũng )

- Con trai lớn già đầu còn làm nũng à ?? - Phương đi đến bẹo má Luân

- Chị có thôi đi cái trò bẹo má kô hả ? Từ nhỏ đến giờ cứ có 1 cái trò làm hoài

- Chứ sao hả , em cứ làm nũng thế đó , thì làm sao mà có đc bạn gái

- Xin lỗi chị à! Em ở bên đó con gái đeo nườm nượp à , Kim Ah Joong còn rũ em lại nhà chơi mà em kô thèm đó - Luân

- Thế à? ... ĐỪNG CÓ NỔ QUÁ ! DỌN DẸP NHANH RỒI NGỦ ĐI - Phương quát

- Đồ bà chằn... - Luân

- Luân , Phương ăn cơm nè -Từ trong bếp mẹ Phương gọi

Không khí bên Phương vui vẻ thế nào thì bên Kha thì ngược lại , hắn kô ăn cơm chiều mà lại trốn trên phòng suy nghĩ ngớ ngẫn gì đó :-

- Kha à! Con xuống ăn cơm nè ? - Mẹ chạy lên phòng Kha và mở cửa

- Đc rồi con xuống ngay - Kha nhỏ nhẹ nói

- Cái thằng này sao thế nhĩ ? Chắc lại có chuyện gì đó - Mẹ Kha vừa đi xuống cầu than vừa nghĩ . Kha vốn từ đó giờ vẫn vậy , nhưng mỗi khi Kha buồn , mẹ Kha đều cảm nhận đc ( mẹ con mà)

Lúc này trở lại nhà Phương , ăn cơm xong và chuẩn bị ngủ , nó liền lấy ngay điện thoại điện cho Nga:

- Alo ! Gì thế ?

- Thằng Luân về rồi

- Sao hả? Luân nào

- Luân em của mình đó

- À! Tớ nhớ rồi ,về khi nào vậy ? Sao kô gọi mình hả ? Cậu chơi kỳ ghê

- Tớ xin lỗi , nó điện gấp quá

- Ừ lâu quá kô gặp nó , 6 7 năm gì rồi nhĩ ?

- Kô ! 8 năm rồi

- Nhớ kỷ ghê ha ..

- Chứ sao ! Mình coi nó như người bạn thân vậy , tưởng đó ở bển di làm luôn , ai vè đòi về đây làm

Cứ như thế Phương và Nga nói chuyện vui vẻ , còn thằng Kha thì ...

Hôm nay,ngày thứ 2 , ngày học đầu tiên trong tuần. Phương hôm nay đc Luân chở đi học bằng xe honda , chiếc xe xịn mà thằng Luân mới mua để đi lại trong thành phố cho tiện:

- Hồi sáng chị làm gì dậy trễ thế ? - Luân đang trên đường chở Phương đến trường

- Kô có gì ! Chị chỉ hơi đau bao tử thôi - Phương mỉm cười , để cho Luân k phải lo lắng

Đến trường , cùng lúc đó Nga cũng chạy xe đạp tới , Phương gọi Nga :

- Nga ! - Rồi Phương xuống xe

- Ai đây ? - Nga hỏi Phương rồi nhìn về hướng của Luân , cùng lúc đó Luân cũng chạy xe đến chổ 2 cô gái .

- Luân đó , kô nhìn ra hả ? - Phương

- Thiệt hok vậy ? - Nga nghe vậy đi tơi chổ Luân xoa đầu thằng nhóc

- Cái nhỏ này là ai mà dám xoa đầu tui thế ? - Luân quát

- Là Nga đó , em kô nhớ hả ?

- A... Nga - Luân ngạc nhiên

- Thằng này , lớn thế rùi , càng lớn càng đẹp trai hen ! - Nga cười tủm tỉm

- Cở Lee Min Ho hok ? - Luân

- Xi! -

Rồi cả 3 chia tay nhau , Luân đang trong thời gian tìm việc làm nên rãnh rõi , vì thế Luân đảm nhiệm luôn việc chở Phương đi học .

RENG! RENG! Tiếng chuông báo hiệu tan trường , cả lớp Phương ra về :

- Phương à , hôm nay cậu sao thế , cứ lầm lì thế nào ấy

- Mình , k hiểu hôm qua có ăn nhầm cái gì kô mà đau bụng quá

- Có sao kô mình đưa cậu lên phòng y tế

- K sao , để mình về nhà mua thuốc uống là đc rồi

Rồi 2 cô gái chia ra , Nga thì ra nhà xe lấy xe , Phương bước đi chầm chậm ra cổng , Luân đang ngồi uống nước ở một cái quán gần chổ đậu xe :

- Chị Phương ! - Luân vừa thấy Phương

Phương nghe gọi chạy lại , bỏng dưng nó cảm thấy đau bụng dữ dội , đau đến nỗi k thể nào đi tiếp , rồi nó bất đầu khụy dần .Vừa lúc đó Kha cũng vừa ra tới , cách nơi 2 người kô xa , Kha thấy thế định chạy lại thì Luân đã chạy đến trước , ôm lấy chị mình rồi bế chị , Nga cũng vừa ra tới , bỏ xe chạy lại :

- Trời ạ , làm sao giờ ?

- Mau mau tìm taxi , lấy xe thì k kịp đâu

Nga vội tìm 1 chiếc taxi rồi giúp Luân bế Phương lên taxi chạy đến bệnh viện

Kha như lặng người đi , Những gì xảy ra trước mắt nó , nó k biết phải nghĩ như thế nào , cảm nhận đc ra sao , nó chỉ biết lòng nó như lửa đốt.

Tại bệnh viện , Phương đã tỉnh lại :

- Ôi cậu làm bọn mình lo quá ! - Nga đưa ly sữa cho Phương - nè uống đi

- Chị đó! ăn uống k điều độ , nên mới vậy đó , làm em lo muốn chết - Luân ngôi lên giường của Phương

- Mình xin lỗi... - Phương mỉm cười

- Bác sĩ bảo là mai cậu mới xuất viện đc - Nga

- Mai ư ? - Phương lo lắng

- K sao đâu , bài của cậu mình sẽ nhờ tụi trong lớp chép

- Đc rồi chỉ cứ nghĩ ngơi đi , để bọn em ra ngoài ! - Luân và Nga định đi ra thì mẹ của Phương bước vào :

- Phương , con có sao kô ? - Mẹ của Phương chạy đến trong nét mặt lo lắng

- Mẹ ! con kô sao

- Con chào bác gái - Nga nhìn mẹ Phương và lễ phép

- Ừ!Chào con - Bà nhìn Nga mỉm cười rồi quay sang Phương - Con làm mẹ lo quá

- Bác sĩ nói chị ấy k nghiêm trọng lắm , nhưng phải đợi theo dõi xem

- Đc còn con nghĩ ngơi đi ! - Bà mẹ ôm lây Phương rùi hôn lên trán , sau đó cùng Luân và Nga đi ra ngoài.

Tối đến , tại nhà Kha , nó vẫn luôn ở trong phòng . Hôm nay k đợi mẹ kêu , nó cũng tự xuống ăn :

- Kha à! con lại thế nào nữa vậy ? - Mẹ của Kha đang làm đồ ăn

- Dạ đâu có gì đâu mẹ - Kha bước đến chổ mẹ - Có cần con giúp gì kô ?

- Ừ! con giúp mẹ cất chén bát vào kệ đi - bà mẹ nhìn Kha với nụ cười hiền hậu

Tuy ngoài mặt k có gì nhưng Kha vẫn miên mang suy nghĩ thằng con trai hay đi chung với Phương là ai và...

- XOẢNG... - Kha giuộc tay làm vỡ 1 cái bát

- Con có sao kô Kha ? - Bà mẹ chạy đến

- Con..con kô sao - Kha ấp úm

Có tiếng chuông ngoài cổng vang lên :

- Chắc ba con về đấy , ra ngoải mở cửa cho ba đi , để mẹ dọn cho

- D..d..aạ - rồi Kha chạy ra mở cửa

Đó là ba của Kha , hôm nay ông bận hợp nên về hơi muộn,Kha chạy ra mở cổng :

- Chà hôm nay con trai ba mở cổng đấy à ?

- dạ ... - Kha chỉ cười nhẹ để đáp lại câu nói của ông bố

- Đc rồi , hôm nay mẹ làm món gì thế nhĩ ? - Ông bố xoa đầu Kha rồi cùng Kha bước vào nhà

Trở lại chổ của Phương , bệnh viện:

- Mình cảm thấy ổn rồi !Nhưng trong bệnh viện buồn quá - Phương làm nũng

- Cậu cố gắn đi , mai xuất viện rùi mà , lớn rồi cứ như con nít - Nga đang gọt vỏ trái cây cho Phương

Vừa lúc đó Luân cũng đến :

- Em đến rồi à ?

- Em nghĩ chắc chị buồn lắm , nên mua truyện cho chị đọc nè - Luân vừa nói vừa đi đến chỗ PHương

- Ơ , thật hả ? - Phương ngạc nhiên

Và thế là cả 3 nói chuyện rất vui vẻ , mẹ của Phương cũng bớt lo lắng hơn , vì Phương có 1 cô bạn tốt và 1 thằng em họ ngoan.

9H30:

- Thôi tối rồi , mình phải về kẻo má la - Nga nói với gương mặt đầy vẻ hối tiết , rất muốn ở lại chăm sóc Phương. Rồi Nga ra về , còn lại Luân , trong cậu ta có vẻ mệt mỏi :

- Thôi em về nghĩ ngơi đi , chị ổn mà - Phương mỉm cười nhìn Luân

- Nhưng ... - Chưa nói thì Phương nói

- K sao đâu , em đi về đi - Luân cũng đành nghe theo vậy .

Trở lại nhà Kha , biết con trai k ổn , bà mẹ đã tâm sự với con trai , Kha có vẻ hơi ngượng khi phải bày tỏ ra với mẹ ..

- Có lẽ con đã yêu cô ấy ? Đúng kô ? - Bà mẹ áp tay lên tay Kha

- Con.. con cũng k biết - Kha lại ấp úng

- Bay giờ cô ấy đang bệnh , cần có 1 người ở bên cạnh

- ... - Kha im lặng

- Cho dù ai đi chăng nữa , cũng k bằng người cô ấy đã yêu đâu , tình yêu diệu kỳ lắm con à ! Như ba và mẹ lúc còn trẻ - Bà mẹ mỉm cười , xoa đầu con trai .

Kha khi nghe những lời nói của mẹ , nó quyết định đến bệnh viện thăm Phương . Nó vội mua 1 ít trái cây rồi đến thăm Phương , gần 10h:

- Chắc cô ấy ngủ rồi ... thôi mình cứ để trên bàn - Kha nghĩ

Rồi hắn chạy đến bệnh viện , dò thăm 1 lúc mới tìm đc phòng , khi vừa mở vửa phòng , nó hoảng hốt làm rơi vỏ trái cây : Phương đang quằn quại trong cơn đau , Kha chạy đến ôm Phương :

- Cậu có sao kô vậy ... - Kha hốt hoảng

- Mình... mình đau quá - Phương ôm bụng

- Ôi! - Luân vì k yên tâm nên đã trở lại . Luân chạy đến chổ Phương - Chị , chị sao rồi - Rồi Luân nhìn sang Kha :

- Anh .. anh là ai mà dám đụng vào chị tôi ? Tránh ra ! - Luân đẩy Kha ra

- Chị ?? chị ư ? - Kha ngẫn ngơ

Kha chợt nhớ lại và đâm đầu chạy đi tìm Bác sĩ

Sáng hôm sau :

- Trời ạ... sao lại như thế , hôm qua nó còn khỏe lắm mà... - Mẹ của Phương ngồi bên giường bệnh của Phương , gương mặt đầy lo lắm , đôi mắt hóc hác vì thức trắng cả đêm để lo lắng cho Phương

- Bác ơi , bác đừng vậy mà ...- Nga vỗ vai người mẹ

- Cô ơi cô đừng lo quá mà , bác sĩ nói chị ấy ổn rồi mà ! - Luân

Phương bắt đầu động đậy tay , đôi mắt đang từ từ mở ra :

- Mẹ... đừng lo ! - Phương với tay cầm lấy tay người mẹ

- Phương , con tỉnh rồi hả ... con làm mẹ lo quá ... - Người mẹ rưng rưng nước mắt

- Con kô sao mà mẹ ... - Phương nở 1 nụ cười nhẹ

- Vậy là chị tỉnh rồi , k sao rùi , cô ơi cô đừng lo quá , về nhà nghĩ ngơi đi , ở đây có tui con - Luân đi đến diều mẹ của Phương.

- Ừ , đc rồi ... - Mẹ của Phương nhìn Luân .

- Nga ở đây nhé - Luân

Thế rồi luân chở mẹ của Phương về .

- Hôm đó , cậu làm bọn mình lo quá , nhờ thằng Kha kịp thời chạy đi gọi bác sĩ ...

- Kha ư? Kha có đến đây hả ? - Phương như tỉnh táo hẳn khi nghe đến

- Sao? Cậu k biết gì à ? - Nga ngạc nhiên

- Mình ... mình cũng k nhớ ! - Phương gãi đầu - Mình chỉ nhớ , khi các cậu ra về , đc 1 lúc bỏng nhiên mình cảm thấy đau bụng dữ dội , đau đến mức gần như k biết gì , thì có ai đó hỏi mình có sao kô , mình nghĩ là bạn

- Chắc là Kha đó , mà hắn vào đây làm gì nhĩ ? - Nga khó hiểu

- ( hay là Kha biết mình bị bệnh nên lo lắng ình ? Cậu ấy thích mình sao ? ) - Phương ngẫm nghĩ , trong lòng nó bỏng cảm thấy 1 niềm hạnh phúc nhỏ nhoi

- Bác sĩ bảo cậu phải ăn uống cẩn thận , tại hôm qua số trai cây đó k sạch thêm với cậu còn yếu nên mới thế .. - Nga

- Tớ xin lỗi lại làm mọi người lo nữa ...

- Thôi , mai mốt bù sau , 1 tuần nữa mới xuất viện đấy nghĩ ngơi đi.. - Nga đỡ Phương nằm xuống

- Sao ? 1 tuần ... - Phương :MatCuoi (8): - Còn 2 tuần nữa thi HK 2 rùi..

Cứ như thế , mỗi ngày ở phòng của Phương vào sáng sớm lại có 1 bó hoa để bên cạnh nhưng k rõ ai đã đem đến và cứ như thế đến 1 tuần sau :

- Thưa cô , có người lại gởi hoa cho ! - Nhân viên của 1 của hàng bán hoa, ông ta bước đến - Cô kí nhé

- ơ đc! - Phương ký tên vào tờ giấy ông ta đưa rồi nhận bó hoa - Kô biết ai đã tặng hoa mình mấy hôm nay , lạ quá ( hay có người hâm mộ mình từ lâu rùi nhĩ ? :MatCuoi (9):) - PHương vừa ngẫm nghĩ vừa cười

- Chào buổi sáng - Nga mở cửa bước vào phòng - sao rồi khỏe chưa nào ? Ráng hôm nay xuất viện đấy nhé , đừng bệnh nữa à nha

Chợt thấy bó hoa Phương cầm , Nga lại ngạc nhiên :

- " Hắn " lại tặng hoa cậu nữa à ? Tên nào mà rãnh quá vậy - Nga bức xúc

- chắc người ta thích tui nên mới tặng đó mà - Phương đùa

- Xí!

- Hôm nay đừng nói cậu lại cho tớ ăn cháo cá nữa nha ? - Phương làm nũng

- Đúng rồi , đoán trúng rồi - Nga cười nham hiểm

Vừa lúc đó Luân vào tới :

- Chị khỏe chưa đó ? Ơ mà hoa ai lại tặng nữa vậy ? - Luân ngạc nhiên

- Chị cũng k biết nữa - Nga

Chiều đến mọi người đều hớn hở đón Phương xuất viện , Kha thì k thể lộ diện đc , họ sẽ nghĩ gì khi 1 thằng " đại ca " như nó lại đi thích 1 con nhỏ từng là " kì đà " cảng mũi của nó

Loading...

Xem tiếp: Chương 5

Loading...