41 Lâm sững người, toàn bộ mạch máu trong cơ thể như ngừng hoạt động khi nghe Băng nói vậy. Anh không biết mình lại gây ra tội lớn đến thế. Cô quay người về phía khác.
42 Lâm nhìn ba người, giọng nói hết sức buồn cười. Chả là trước mặt Thiên, anh không muốn tỏ vẻ mình đau khổ hoài được. -Thời sự chiếu cô gái xinh đẹp nào ư mà giấu không ình xem?Tất cả thở phào trong lòng, giọng nói vui vẻ như vỡ òa.
43 Lâm tỉnh giấc trong căn phòng trắng tinh lạ lẫm. Tất cả đều màu trắng, nổi bật lên là khung ảnh hình bông hoa tuyết màu đen, anh cầm điện thoại lên, toan mở nguồn nhưng rồi lại vứt nó xuống, lật ngược thân xuống, úp mặt vào gối, thả lỏng người.
44 Băng cố gượng dậy, dựa vào giường một cái mệt mỏi, khuôn mặt trắng bơ phờ nhìn ra ngoài. Màn đêm vừa buồn vừa lạnh. Lâm vừa đi ra khỏi cửa, có cái gì đó nghẹn lại trong tim khi bất chợt lại nhớ đến Băng.
45 Lâm và Kiều Uyên trở về biệt thự. Mọi người bất ngờ vì “Băng” đã khỏi hoàn toàn, chẳng phải cô vẫn có yếu lắm sao? Mới tối hôm qua còn xanh xao vậy cơ mà.
46 Bên Anh, Băng đi khắp nơi cùng dì Lam để tận hưởng những ngày tháng tự do tự tại vui vẻ nhất. Mỗi nơi, mỗi chốn cô lại có một kỉ niệm. Đến khu trượt tuyệt năm nào mà cô đã từng trượt cùng Khải, cô nghĩ đến Khải, thầm chúc phúc cho anh vì anh là một người tốt.
47 Có ai nói cho cô biết truyện gì đang xảy ra không? Tại sao di ảnh lại là tên cô, là hình của cô. Đáng nguyền rủa thật, cô vẫn còn sống cơ mà. Chôn chân ngay tại chỗ, dường như có lực ma sát rất mạnh khiến cô không thể di chuyển, người cô như bất động, ngỡ ngàng tột độ.
48 Nếu nói là "không" thì thật sự Băng đang dối lòng, từ trước đến nay, tình cảm của cô dành cho Lâm vẫn đó, không thay đổi. Nhưng nhớ lại quá khứ chỉ làm cô thêm buồn, nhắc lại kí ức chỉ làm cô thêm đau.