241 Ăn khỏe là thế nào
1. Đừng bao giờ làm cái trò tối hôm nay mua sẵn bữa sáng hôm sau nữa, sáng mai kiểu gì cũng phải mua lại.
2. Người khác được nghỉ như ngựa đứt cương, tui được nghỉ như heo xổng chuồng.
242 Đại học đã dạy bạn điều gì
1. Đừng bao giờ nhìn một người với ánh mắt cố hữu. Đừng bao giờ coi thường bất kì ai.
2. Trốn tiết, chép bài chưa chắc là không thích học.
243 Cười đau bụng với những tình huống khi học lái xe
1. Tiêu tiền để bị đánh, bị chửi, không được đáp trả.
2. Thầy dạy: "Nhìn thấy thằng đằng trước không? Đâm chết nó luôn!"
Tôi: "Em không dám ạ!"
Thầy dạy: "Không dám mà còn không thả lỏng chân ga ngay!!!"
3.
244 Cái gọi là fanboy. . .
1. Đó là một sự tồn tại có thể vào chung WC với thần tượng.
2. Nếu đẹp trai nữa thì chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của các fangirl cùng fandom.
245 Những hình phạt bá đạo của các thầy cô
1. Thầy chủ nhiệm của bọn mình thích đứng ở cửa sau lớp để "thị sát", sau đó dùng máy ảnh chụp đủ kiểu tư thế ngủ trong mấy đứa trong lớp, tới lúc họp phụ huynh thì làm thành clip phát cho các bậc cha mẹ nhìn con em mình vừa chảy nước dãi vừa ngủ, vừa ngoáy mũi vừa ngủ rồi thì vừa gãi mông vừa ngủ.
246 Mấy hôm trước đi làm về có hơi muộn, lúc ngang qua một hẻm nhỏ thì một thanh niên từ đâu lao ra, lưỡi dao sắc bén kề sát bên tai: "Dạo này tôi túng quá, làm ơn cho vay năm trăm, chỉ năm trăm thôi.
247 Sau khi rút tờ năm trăm ra, chàng trai trả ví lại cho tôi, tần ngần hồi lâu rồi nói:" Lần tới gọi điện chắc em chả chịu nhấc máy đâu nhỉ? Đừng nhìn tôi như thế, em nghĩ tôi là kẻ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát ư? Đừng bao giờ nhẫn tâm buông lời phỉ báng nhân cách một con người dễ dàng như thế.
248 Dưới ánh trăng nhạt, y vẫn đứng đó, tựa vào thân cây, trầm ngâm nghĩ ngợi. Tôi tự giác chìa ví ra, hồi hộp nhìn y đếm đi đếm lại ba mươi hai ngàn ăn trưa còn thừa.
249 Hết con phố này là đến nhà rồi, tôi luống cuống hỏi:" Sao ngày nào anh cũng chỉ vay năm trăm thôi?"
Y đáp:" Vay nhiều hơn thì quá khả năng của em, vay ít hơn thì tổn hại danh dự của tôi.
250 Được ngày cuối tuần thì mưa như trút nước, cũng không biết y đã cầm ô đứng đợi dưới gốc cây trước nhà tự bao giờ. Yêu nghề đến thế là cùng!
Nhìn y bỏ tiền vào túi quần với vẻ dửng dưng khó hiểu, đột nhiên cơn giận vô cớ dấy lên trong lòng, cứ như thể tôi ép y phải làm cướp vậy! Nhưng trông khuôn mặt tái nhợt vì lạnh kia, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi buột miệng:" Anh có muốn vào nhà uống cốc trà nóng không?"
Y nhìn tôi hồi lâu rồi ủ rũ nói:" Em mà đối tốt với tôi quá thì tôi đành phải tìm người khác để vay tiền.