Chương trước: Chương 57: Chạy Trốn, Vĩnh Viễn Không Thôi
1. Chương 1: Tổng Thống Truy Nã Cả Nước
2. Chương 2: Người Phụ Nữ, Nhớ Kĩ Tư Vị Vừa Rồi
3. Chương 3: Cá Sấu Tiên Sinh, Đừng Ăn Tôi
4. Chương 4: Cái Gì Đều Nguyện Ý
5. Chương 5: Nam - Có Thể Chứ
6. Chương 6: Dám Trốn Sao, Đòi Mạng Cô
7. Chương 7: Muốn Ăn, Phải Nịnh Tôi
8. Chương 8: Tôi Không Thích, Người Khác Nịnh Nọt
9. Chương 9: Tôi Sai Rồi
10. Chương 10: Chương 10: Ngoan Ngoãn Chờ Tôi Trở Lại
11. Chương 11: Nhất Định Sẽ Không Chạy (có Quỷ Mới Không Chạy)
12. Chương 12: Chạy Thoát
13. Chương 13: Em Muốn Con Bé
14. Chương 14: Cút Ra Đây Cho Tôi
15. Chương 15: Ôm Đủ Chưa
16. Chương 16: Đánh Chết Không Đi Ra
17. Chương 17: Con Trai, Đối Với Người Phụ Nữ Của Ba Lễ Phép Chút
18. Chương 18: Nịnh Nọt Tôi, Cưới Cô! ! 1
19. Chương 19: Nịnh Nọt Anh, Cưới Cô! ! 2
20. Chương 20: Bị Chính Mình Khóc Đến Đần Độn Rồi
21. Chương 21: Tôi Rất Già? ?
22. Chương 22: Đừng Nói Chuyện, Chuyên Tâm Hôn
23. Chương 23: Chôn Cô, Tốn Tiền
24. Chương 24: Sẽ Không Hôn! !
25. Chương 25: Ngươi Ưa Thích Dạng Này, Nương Nương Khang
26. Chương 26: Cho Cô Hai Lựa Chọn
27. Chương 27: Chó Ngao Tây Tạng Đại Nhân Kiêu Ngạo
28. Chương 28: Gọi Không Sai
29. Chương 29: Thân Ái, Tổng Thống Đại Nhân
30. Chương 30: Van Cầu Ngài, Đừng Có Giết Tôi
31. Chương 31: Tiếp Xúc Vật Gây Thương Tâm
32. Chương 32: Thời Tiết Thay Đổi Rồi
33. Chương 33: Nịnh Nọt Tổng Thống Đại Nhân
34. Chương 34: Rất Hoan Nghênh
35. Chương 35: Khí Trời Khô Nóng, Ngài Chớ Nổi Giận
36. Chương 36: Tổng Thống Kiêu Ngạo Quan Tâm
37. Chương 37: Đẩy Ra Vẫn Là Đẩy Ra!
38. Chương 38: Tôi Chưa Có Đánh Răng
39. Chương 39: Đồ Phá Hoại, Bị Chơi Xỏ
40. Chương 40: Các Người Có Thể Cút
41. Chương 41: Mang Tới Đây
42. Chương 42: Tiểu Yêu Tinh Phiền Toái
43. Chương 43: Ngớ Ngẩn Trong Tình Yêu
44. Chương 44: Bác Sĩ Tống Can Đảm Không Sợ Chết
45. Chương 45: Một Lời Hứa Hẹn
46. Chương 46: Dựa Vào Cô Là Vị Hôn Thê Của Tôi
47. Chương 47: Tôi Sẽ Không - Phản Kháng
48. Chương 48: Không Cho Phépyêu
49. Chương 49: Kiên Định Lập Trường
50. Chương 50: Chạy Trốn Tới Nơi 'anh' Đó
51. Chương 51: Mập Mờ Không Rõ - Tránh Né
52. Chương 52: Chuẩn Bị Trốn
53. Chương 53: Anh Đẹp Trai Không
54. Chương 54: Tổng Thống Ăn Dấm
55. Chương 55: Tổng Thống Đại Nhân - Ghen Tuông Nồng Đậm
56. Chương 56: Không Cách Nào Khống Chế Nhịp Tim Đập
57. Chương 57: Chạy Trốn, Vĩnh Viễn Không Thôi
58. Chương 58: Kế Hoạch A Chạy Trốn
59. Chương 59: Ngoan, Khi Khác Tùy Hứng
60. Chương 60: Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Tự Ti
61. Chương 61: Trải Nghiệm Cảm Giác
62. Chương 62: Sự Khác Nhau Lớn Như Một Hệ Ngân Hà
63. Chương 63: Vì Mục Tiêu, Xoát Hạn Cuối
64. Chương 64: Nâng Lên Chương Trình Hội Nghị - Sinh Con
65. Chương 65: Tổng Thống Nhà Chúng Ta
66. Chương 66: Oanh Oanh Liệt Liệt Đấu Giá
67. Chương 67: Yêu Là Im Lặng Kiên Nhẫn Chờ Đợi
68. Chương 68: Lừa Dối Càng Thêm Yêu
69. Chương 69: Party Sôi Động - Bắt Đầu
70. Chương 70: Người Phụ Nữ, Cô Xong Đời
71. Chương 71: Tổng Thống Đại Nhân Giận Rất Đáng Sợ
72. Chương 72: Hận Ý
73. Chương 73: Cận Tư Hàn, Tôi Hận Anh
74. Chương 74: Vì Rời Đi, Tôi Nguyện Ý
75. Chương 75: Điên Cuồng Muốn Cắn Chết Anh
76. Chương 76: Nụ Cười Tái Nhợt
77. Chương 77: Tổng Thống Tiên Sinh, Không Thể
78. Chương 78: Vì Cô, Tôi Nguyện Ý
79. Chương 79: Ngài Đối Với Tôi Có Ý Kiến Sao?
80. Chương 80: Gia Quy Đầu Tiên Của Tổng Thống Quản Gia Lo Lắng Nhìn Cả Khuôn Mặt Tổng Thống Tiên Sinh
81. Chương 81: Vẩy Muội Tiểu Nam Thần
82. Chương 82: Cô Có Thể Gọi Tôi Là Chồng
83. Chương 83: Tỷ Tỷ Lão Bà
84. Chương 84: Ba Quy Tắc Cưa Gái
85. Chương 85: Cậu, Đại Sự Không Xong
86. Chương 86: Tiểu ** Bên Trên Là Cái Gì
87. Chương 87: Dì Cả Là Ai
88. Chương 88: Bị Chơi Điên Rồi
89. Chương 89: Cung Lạnh Là Sao
90. Chương 90: Bất Luận Việc Nhỏ Gì Của Cô Đều Là Đại Sự Hàng Đầu
91. Chương 91: Vạn Kiếp Bất Phục, Tôi Nhận
92. Chương 92: Tổng Thống Đại Nhân, Tôi Thích Anh
93. Chương 93: Tổng Thống Đại Nhân, Xin Anh Buông Tay
94. Chương 94: Cô Gái, Nên Đổi Giọng
95. Chương 95: Cút...
96. Chương 96: Chị Yêu, Em Chờ Chị Ly Hôn
97. Chương 97: Vì Yêu Ăn Diện
98. Chương 98: Dám Nhìn, Đi Rửa Mắt
99. Chương 99: Ghen Tuông Đại Phát, Chúa Kiêu Ngạo
100. Chương 100: Chị Yêu, Chúng Ta Chạy Trốn Đi
Hiện tại nên ngẫm lại, làm sao liên hệ những người phụ nữ kia rồi.
Chính mình không biết, có rồi, lấy anh làm đầu, hẳn là sẽ có thêm người rồi.
Nhanh chóng thành lập một đội, gọi là đội xem mắt tổng thống.
Rất nhanh, liền tăng thêm hàng trăm người, không thể không nói anh mị lực thật là làm cho mình phục sát đất.
Hơn nửa ngày, đầy ngàn người rồi.
Không thêm được nữa, chỉ trong chốc lát lại đầy, điện thoại di động không ngừng nhận tin tức, điện thoại di động thiếu chút nữa chết máy.
Bận rộn một buổi sáng, chờ cô phát giác đã giữa trưa 12 giờ rưỡi, lại ngẩng đầu phát hiện bàn công tác chẳng biết lúc nào đã không có bóng anh.
"An tiểu thư, bữa trưa của cô." Người đàn ông buông bữa trưa xuống, không đợi An Chỉ Manh há miệng, liền chạy đi không thấy bóng người rồi.
"Tôi rất đáng sợ sao?" Bĩu môi, mở hộp cơm ra.
Phát hiện lại là món ăn hải sản tinh xảo, còn có canh và hoa quả.
Đợi cô ăn xong bữa trưa, liền nhanh chóng suy tính đại kế chạy trốn.
Đợi cô nhìn thời gian lần nữa, đã là hơn năm giờ chiều, thế mà anh còn chưa có trở lại.
"Không đúng! Anh không có ở đây, mình không trốn, ở đây chờ anh đến bắt mình không thành." Muốn rời nơi này, nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lý túi xách của mình.
Lén lút sờ mở ra cửa văn phòng, thấy ngoài cửa không ai, thẳng lưng, đi đến hành lang.
Luôn cảm giác trên đường ánh mắt người khác nhìn mình rất cổ quái, một khắc khi nhìn thấy thang máy này, bỗng nhiên nhào tới nhấn xuống dưới.
Thang máy vừa mở ra, người liền nhanh chóng chuồn vào.
Thang máy thẳng tới lầu một.
"Đinh..."
người cầm đầu trong nháy mắt lao ra, đụng người, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thực xin lỗi."
"Không sao, cô chuẩn bị đi đâu?" Mắt đen tĩnh mịch, nhìn người phụ nữ giống như trốn ra cửa thang máy.
giờ phút này, không phải cô nên ngốc ở văn phòng sao?
An Chỉ Manh thân thể cứng đờ, nụ cười cứng ngắc."Tôi... Tôi không phải tới đón tiếp anh sao? Tổng thống đại nhân."
"Nghênh đón tôi?" Giọng nói hạ nhiệt xuống.
"Ha ha... Đúng vậy đúng vậy..." Treo nụ cười, chân chó tiến lên giúp anh cầm túi xách.
Rất có vẻ nô tài hầu chủ tử, đấm chân xoa bóp, tư thế chỉ cần ngài cao hứng tùy ý sai sử.
"Ừm, về nhà." Nếu bọn ta đi ra, anh cũng không cần ở trên lâu chuyên môn đi đón cô rồi.
Gặp ánh mắt cô quay tròn chuyển loạn, mắt đen tĩnh mịch. Cánh tay dài chụp tới, đem cô ôm vào trong ngực.
thân thể cô cứng đờ, mất tự nhiên mặc anh ôm đi.
Lúc này, chính là thời gian tan tầm. Bên cạnh ánh mắt dò xét của người qua đường, để cho cô không chỗ che thân.
Ánh mắt kia giống như lại nói, chậc chậc, người này cũng là vị hôn thê tổng thống coi trọng, làm sao bộ dạng xấu như thế, mặc như vậy không coi được.
Không biết có phải mình cả nghĩ rồi hay không, cô luôn có một ảo giác người khác lại dùng ánh mắt im ắng khinh bỉ mình.
Cận Tư Hàn thấy cô bị trượt chân N lần, không thể không nhắc nhở."Chuyên tâm bước đi."
"A!" Không yên lòng đi tới, rõ ràng coi như không có ánh mắt các cô.
Thẳng đến đi vào tầng hầm, ngồi lên xe, cô còn một mực không quan tâm.
Vừa lên xe, Cận Tư Hàn liền lấy laptop ra, lại bắt đầu làm việc.
Cô phát hiện làm tổng thống, thật bận bịu, thời gian liên đới đều không buông tha.
Nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn một bên mặt anh tuấn tú, hiếu kỳ hỏi: "anh ăn cơm trưa chưa?"
"Không có ăn." mắt anh thuận thế nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay bùm bùm truyền đạt mệnh lệnh tiếp theo.
" mỗi ngày anh không ăn bữa trưa sao?"
"Ừm."
"Không ăn bữa trưa thân thể không tốt, vì sao anh không ăn! Gọi phần thức ăn ngoài tùy tiện ăn một chút cũng không tốn thêm vài phút đồng hồ."
Xem tiếp: Chương 59: Ngoan, Khi Khác Tùy Hứng